Đưa Ôn Dương về nhà, lúc xuống xe, Du Hồng Phi thò đầu ra ngoài cửa xe hỏi Ôn Dương một câu: "Mà này, em định nghỉ ngơi bao lâu? Lâu quá khéo công ty lại có ý kiến với anh..."
"Em biết mà, một thời gian nữa <Lao tù> chuẩn bị quảng bá, đến khi đó em sẽ theo đoàn phim." Ôn Dương vừa cười vừa nói. Anh không nói thời gian cụ thể, vì khi đoàn phim làm công tác truyền thông thì thân là diễn viên chính, anh không thể không tham gia, khi đó thì nghỉ ngơi hay hoạt động gì cũng phải kết thúc.
"Được rồi! Vậy chúc em đi chơi vui vẻ nhé! Bái bai." Du Hồng Phi biết Ôn Dương tự có dự tính của mình nên không hỏi nhiều nữa, nói đùa một câu rồi tạm biệt.
"Làm ổ ở nhà cũng vui vẻ mà, ừm, tạm biệt anh." Ôn Dương nhìn Du Hồng Phi lái xe đi, buồn cười lắc đầu, đoạn xoay người đi vào chung cư.
Đóng cửa lại, Ôn Dương định cúi người xuống cởi giày thì phía sau đột nhiên có một người chồm tới. Thân thể ấm áp dán trên lưng anh, một đôi tay mảnh khảnh ôm lấy eo anh. "Ôn Dương..."
Ôn Dương lảo đảo tiến về trước vài bước, lông mày hơi nhíu, giật cái tay đang ôm mình ra, giọng nói vẫn êm ái như thường lệ: "Buông ra, Tiểu Hàn."
"...Em không hiểu ý anh, sao anh lại trả nhẫn cho em? Chúng ta đã từng hứa là không bao giờ tháo xuống rồi mà?" Tạ Hàn Linh siết chặt tay đang ôm Ôn Dương, mặt áp lên lưng anh, giọng nói kích động: "Ôn Dương, anh đang trách em ư?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-dao-chinh-cua-ke-den-sau/155812/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.