Chương trước
Chương sau
“Ư ha~”
Hạ bộ Ôn Dương bị bàn tay của Trình Doãn Triết mơn trớn chơi đùa không giải thích được mà đạt tới cao trào. Trong nháy mắt anh nhũn chân, quỳ xuống, dương v*t sưng to trong quần lót tràn ra chất lỏng màu trắng. Đầu óc Ôn Dương trống rỗng, ngất ngư. Thậm chí còn không biết được trời trăng gì cả, đến khi gã đàn ông sờ vào chỗ xương cụt của mình, bàn tay hắn dò vào trong quần lót, Ôn Dương mới phục hồi lại ý thức.
“Xem ra thân thể em trở nên mẫn cảm hơn nhỉ? Là do thằng diễn viên kia à?” Màu mắt Trình Doãn Triết sẫm hơn. Tay hắn nắn bóp vần vò cặp mông của Ôn Dương, để lại những dấu ngón tay hồng hồng. Nhưng mặt Trình Doãn Triết vẫn là vẻ tủm tỉm, hắn dịu dàng cười khẽ bên tai Ôn Dương. “…Nó cũng sờ em như vậy sao?!!”
Bóng ma tâm lý vì từng bị hắn chạm vào cửa sau khiến Ôn Dương nháy mắt cứng đờ người. Dù bây giờ Trình Doãn Triết chỉ đang xoa mông mình, Ôn Dương vẫn hoảng sợ run rẩy như cũ.
“Em đang sợ gì đây? Hửm?” Trình Doãn Triết cười giễu một tiếng. Hắn đè Ôn Dương lên sàn, tuột quần lót dưới lớp váy xuống đầu gối. Bàn tay ấm áp mơn trớn xoa lên cặp chân dài khêu gợi, rồi đi tới giữa hai chân Ôn Dương, sục thứ dục vọng nửa cứng rắn ở nơi đó. Ánh mắt hắn nồng nàn đắm say nhìn chăm chú vào Ôn Dương, khẽ nói: “Ôi, sao tôi nỡ chứ!”
Trong dự đoán của Ôn Dương, và có lẽ cũng có thể nói là ngoài dự đoán thấy hắn ta cởi quần xuống, lấy dịch bôi trơn bôi vào phía sau mình. Sau đó hắn đỡ lấy dương v*t cương lên giữa hai chân Ôn Dương ngồi xuống. Nơi đó bị bao lấy đè ép dần dần trào lên khoái cảm, khiến đáy mắt Ôn Dương cũng thấm lửa dục.
Trình Doãn Triết chậm rãi phun nuốt thứ trong cơ thể, cúi đầu nhìn Ôn Dương bên dưới phiếm hồng mặt. Sự chiếm hữu ham muốn trong mắt hắn từ từ lạnh đi. Hắn đưa tay nhổ con dao ở bàn làm việc xuống, rạch đồ hầu gái trên người Ôn Dương, lưỡi dao lạnh lẽo dán vào ngực anh, giọng nói êm ái quái dị lẩm bẩm: “Em cũng chơi thằng diễn viên kia như này à? Dùng môi em hôn thân thể nó, dùng vật nhỏ của em cắm vào nó…”
“Không…không phải…” Ôn Dương chợt giật thót, run rẩy nắm lấy cổ tay cầm con dao của Trình Doãn Triết. Con ngươi co rút nhanh, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi. “Không…không có…Tôi không chạm vào…Tôi…”
Tay Ôn Dương bất giác siết chặt váy, rũ mắt, giọng nói run run rung như dây đàn: “Tôi…tôi không có cảm giác…”
Cặp mắt u tối của Trình Doãn Triết nhìn đăm đăm vào mặt Ôn Dương một hồi lâu. Hắn giơ tay lên che mặt, khóe miệng kéo ra thành một nụ cười khoa trương, đột nhiên không hiểu được mà bật cười khẽ một tiếng.
Thanh âm chói tai, khàn khàn quái dị.
“Ha ha ha…”
.....
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”
Giọng nói lạnh lùng máy móc trong điện thoại nhiều lần truyền vào tai Du Hồng Phi. Anh ta cắt đứt cuộc gọi chỉ còn lại âm báo bận, nhăn lại lông mày không ngừng lo lắng bực bội.
“Anh Du, sao rồi?” Từ Yến thấy Du Hồng Phi cúp điện thoại, vội vàng hỏi.
“Điện thoại tắt nguồn rồi.” Du Hồng Phi lắc đầu, hỏi Từ Yến: “Lúc Ôn Dương đi có nói gì không?”
Từ Yến ngẫm nghĩ một lát, cúi đầu áy náy nói rằng: “Không có ạ, anh ấy chỉ bảo phải về nhà một chuyến, không cần em đi theo, nhưng mà…xin lỗi anh, do em không chú ý.”
“Việc này là lỗi của em, nhưng giờ nói xin lỗi thì có ích gì!” Du Hồng Phi tức giận mắng một câu, xoa thái dương đau nhức, mặt mũi bực bội. “Chết tiệt! Giờ không tìm được Ôn Dương, biết ăn nói thế nào với đoàn phim đây. Mà nếu Ôn Dương mà thật sự xảy ra chuyện gì, anh thôi việc luôn là vừa!!”
“Anh…anh Du, vậy giờ làm sao đây ạ…” Từ Yến vừa nghĩ đến nguy cơ Ôn Dương xảy ra chuyện gì liền đỏ hoe mắt, luống cuống khẽ khóc nấc lên.
“Bây giờ phải lừa bên báo chí đã, chúng ta chờ một chút, nếu không được thì…báo cảnh sát.” Du Hồng Phi khó khăn nói. Anh cầm điện thoại do dự một lát, gọi một cuộc điện thoại, bên kia mau chóng nghe điện, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
“A lô?”
“Là tôi, người đại diện của Ôn Dương.” Du Hồng Phi dừng mấy giây, nói tiếp: “Ôn Dương đã mất tích bốn ngày rồi, điện thoại cũng không gọi được, cậu biết em ấy ở đâu không?”
“Bốn ngày? Sao thế được?!” Tạ Hàn Linh khiếp sợ kêu lên. Y siết chặt điện thoại trong tay, đôi mắt vốn lạnh như băng lúc này không nói được là nỗi hổ thẹn hay hối hận.
Bên kia điện thoại im lặng thật lâu khiến Du Hồng Phi nghi ngờ hỏi lại lần nữa: “Cậu Tạ, nếu cậu biết thì mong cậu nói cho tôi, dù sao…”
Dù sao hai người cũng là quan hệ đó mà…
Câu nói kế tiếp Du Hồng Phi không nói ra, nhưng Tạ Hàn Linh cũng nghe hiểu ý anh. Tay run rẩy nắm tay vịn ghế dựa, Tạ Hàn Linh cố ổn định lại cảm xúc khó chịu cuộn trào mãnh liệt trong ngực. Y há miệng, ấp úng nói: “…Xin lỗi, tôi…không biết…”
“Sao cậu lại không biết được? Trước giờ Ôn Dương đều là người biết chừng mực, chỉ có dính đến chuyện của cậu thì em ấy mới…mới…” Du Hồng Phi kích động to tiếng gầm lên. Nhưng từ từ anh tỉnh táo lại, cúi đầu nhẹ giọng nói với Tạ Hàn Linh bên kia điện thoại: “Xin lỗi, nhưng dù sao nếu có tin gì thì phiền cậu nói cho tôi biết một tiếng…Tôi nghĩ chắc cậu cũng không hi vọng Ôn Dương gặp chuyện không may…”
Theo trực giác Du Hồng Phi nghĩ Tạ Hàn Linh biết Ôn Dương đi đâu, nhưng…đối phương không nói thì anh có biện pháp gì? Chỉ đành nghĩ xem nên đối phó với bên báo chí thế nào…
“Sao tôi có thể mong anh ấy gặp chuyện không may được…Đương nhiên tôi không nghĩ thế rồi?!! Nhưng…nhưng tôi có cách nào đâu…” Nghe tiếng báo bận sau khi Du Hồng Phi cúp máy, Tạ Hàn Linh tức giận ném điện thoại trong tay xuống đất, rồi cúi người xuống, tay ôm đầu đau khổ lẩm bẩm, giống như kẻ ngu tự lừa mình dối người, tìm lí do bao biện cho sai lầm của mình.
“Tôi không có…phản bội…”
...
“Mày lại muốn kéo dài thời hạn đấy à?!”
Đợi ở sân bay cả ngày, Trần Vỹ xông vào biệt thự, tức giận mắng gã đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha trước mặt nhàn nhã hút thuốc: “Trình Doãn Triết, mày còn cần lần hợp tác này không hả? Vì cái cậu diễn viên kia, mày định kéo dài tới khi nào? Mày có biết bên họ đang tìm những đối tác khác không hả?!”
Trình Doãn Triết phun ra một làn khói thuốc, khóe miệng nhếch lên tràn đầy ý khinh thường.
“Được rồi, tao biết mày chả để vào mắt, với thủ đoạn của mày thì hợp tác gì mà không lấy được, đối phương không chừng còn ước tặng cả cái công ty cho mày! Nhưng mà cứ như giờ thì có ổn không?” Đối với thằng bạn thân từ nhỏ, Trần Vỹ biết rõ tính tình của đối phương, lúc này cũng thấy bất đắc dĩ. “Tao không biết mày nghĩ thế nào, nhưng mày nhốt người ta lại như vậy sớm hay muộn cũng có chuyện. Huống chi người ta còn là người của công chúng. Nếu mày thật sự…thì mày nên nghĩ đến cảm giác của cậu ấy chứ chẳng phải chơi cái trò cầm với chả tù này! Mày…mày có biết đây là phạm pháp không hả, là phạm pháp đấy…”
Trình Doãn Triết lười biếng dựa vào sô pha, trong miệng ngậm điếu thuốc, ngẩng đầu cười như không cười nhìn Trần Vỹ nói một tràng giang đại hải giáo dục. Hắn mở miệng, âm cuối lên cao, mang theo vẻ nguy hiểm: “Nói xong chưa?”
Trần Vỹ nhìn vào đôi mắt của Trình Doãn Triết, nhíu mày.
“Nói xong rồi thì cút đi!” Trình Doãn Triết cầm điếu thuốc trong miệng dúi vào gạt tàn, trong giọng nói hàm chứa ý cười giễu cợt. Hắn đứng lên, tùy ý phẩy phẩy tay với Trần Vỹ, đi thẳng lên cầu thang.
“Đệt!” Trần Vỹ khẽ chửi một tiếng, gắt gỏng gào với lên cầu thang: “Trình Doãn Triết, mẹ nhà mày cái thằng tâm thần nhân cách phản xã hội, phải để cho thằng Lâm Gia Kỳ khám bệnh tâm lý cho mày mới phải!”
Trình Doãn Triết mặc kệ Trần Vỹ kêu la dưới lầu. Hắn đi tới căn phòng cuối hành lang, đẩy cửa ra, bên trong là một người thanh niên an tĩnh ngồi trên giường lật xem cuốn sách trên tay. Mặt của đối phương tái nhợt vẻ ốm yếu, lông mi khẽ rung, mắt cụp xuống, đôi môi nhạt màu hơi mím. Người gầy ốm trước mắt tựa như một chú chim sẻ ngoan ngoãn nhưng yếu ớt, mà Trình Doãn Triết hắn là chủ nhân của chú chim.
Nghe tiếng động từ cửa, Ôn Dương ngẩng đầu nhìn qua. Anh hơi cong khóe môi, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn đáng yêu với Trình Doãn Triết, giọng nói êm dịu hỏi hắn: “Là ai tới ạ?”
“Một tên luật sư ấy mà.” Trình Doãn Triết đi lên trước ngồi xuống mép giường rồi đưa tay dịu dàng xoa tóc Ôn Dương. Hắn nhìn chăm chú vào Ôn Dương, ánh mắt ẩn chứa cảm xúc khó hiểu.
Nhận được câu trả lời, Ôn Dương cũng không để ý nhiều đến cái người trong lời của Trình Doãn Triết. Anh dụi dụi đầu vào bàn tay đang vuốt ve mình rồi giang hai tay ôm lấy hắn, vùi trong lòng đối phương hân hoan cười cong mắt: “Trình tiên sinh, em rất nhớ anh~”
Trình Doãn Triết thuận thế ôm Ôn Dương, cúi đầu nhìn đỉnh đầu người trong lòng, trên mặt là biểu cảm kỳ lạ khó hiểu. Hắn tỏ vẻ tự nhiên dịu dàng cười hỏi: “Dương Dương, tôi thả em đi nhé?”
Cụp mắt xuống, ở góc độ hắn ta không thấy được, trong mắt Ôn Dương lóe lên ánh sáng lạnh. Sau đó lại biến thành một ao nước êm dịu ấm áp, anh vùi sâu vào ngực Trình Doãn Triết, chau mày tủi thân nói: “Anh đừng bỏ rơi em…Em không đi…”
“Được, tôi không đuổi em đi.” Trình Doãn Triết vỗ lưng Ôn Dương nhẹ giọng dỗ dành. Mắt hắn híp lại, cúi người đè người trong ngực xuống giường, rồi hôn lên môi đối phương, cười cười nói: “Dương Dương như này có phải ngoan không, nếu không phải Dương Dương làm sai, sao tôi lại nhốt em lại chứ? Có đúng không?”
“Dạ.” Ôn Dương ôm gã đàn ông, đưa môi đụng vào miệng gã, ngoan ngoãn thì thầm: “Sau này em không làm anh tức giận nữa, Trình tiên sinh.”
“Bé ngoan…” Trình Doãn Triết hôn môi Ôn Dương, lưỡi chui vào miệng đối phương khuấy đảo. Cơn nhục dục trỗi lên khi hai người quấn lấy nhau, hắn cởi nút quần áo của người dưới thân, trong lúc Ôn Dương thuận theo rên ư ử khe khẽ thì hôn lên ngực anh, châm lên dục vọng ở Ôn Dương.
“Ư a…” Tư duy của Ôn Dương đang từ từ tan rã, biến mất.
....
Máu tươi đỏ sẫm chảy dọc trên bắp tay của gã đàn ông, như những sợi chỉ hồng của ông Tơ bà Nguyệt quấn bên trên, vòng qua ngón tay chảy xuống từng giọt rơi lên tấm trải giường màu trắng nhuộm thành những đóa mai đỏ rực rỡ.
Ôn Dương chết lặng ngồi trên giường, gò má tái nhợt dính vết máu. Trong tay anh nắm chặt một con dao bê bết máu tươi, nó là đồ trang trí Trình Doãn Triết đặt trong hộc tủ, nhưng bây giờ lại thành vũ khí trong tay Ôn Dương.
Anh biết hắn ta cố ý đặt ở đó để thử mình…
“Giả vờ làm thú cưng ngoan ngoãn lâu như vậy, cuối cùng không chịu được rồi à?” Gã đàn ông dùng bàn tay che lại đôi mắt bị con dao rạch phải, máu tươi không ngừng chảy ra từ kẽ ngón tay nhiễm đỏ đôi mắt của Ôn Dương. Anh thấy khuôn mặt dữ tợn của Trình Doãn Triết nở một nụ cười dịu dàng kỳ lạ như là cưng chiều. Hắn khẽ cười: “Giỏi, em giỏi đấy! Ha ha…”
Bàn tay dính đầy máu tươi ấm áp đặt lên khuôn mặt trắng bệch của Ôn Dương, ngón tay quệt đi nước mắt bên trên. Hắn tỉ tê dỗ dành nhỏ nhẹ như với người yêu: “Sao lại khóc? Ngoan nào, đừng sợ, em khóc tôi cũng đau lòng lắm…”
“Câm miệng!”
Ôn Dương nâng cánh tay lên lau mặt, bàn tay run rẩy nắm chặt con dao, không dám đối diện với con mắt đầy máu mơ hồ của Trình Doãn Triết. Anh mím chặt môi, giấu giếm nỗi hoảng loạn mà gào to: “Tôi không khóc!”
“Được, em không khóc…” Gã đàn ông chiều theo lời Ôn Dương. Tay đang xoa má Ôn Dương của hắn từ từ đi xuống dừng lại ở cổ Ôn Dương rồi nhẹ nhàng đặt trên đó. Khóe miệng hắn vẫn cứ cong lên, ở trong mắt Ôn Dương nom thật quái quỷ dị thường. “Nhưng thực sự Dương Dương hư lắm! Vô ích, vô ích thôi, dù thế nào thì em cũng không trốn được đâu…Tôi nói rồi, làm sai sẽ bị phạt, yên tâm…Tôi đã mua một sợi xích, đến lúc đó khóa chân em lại, cho em không đi đâu được cả, nếu còn không được…Tôi có thể chặt đứt chân em…Em thấy sao? Hửm?”
Không…không được…
“Không được–” Ngữ điệu vô cùng dịu dàng của hắn ta khiến Ôn Dương sợ hãi run lẩy bẩy, con ngươi giãn ra. Anh bịt tai lại gào lên những tiếng sắc nhọn căm hận. Khuôn mặt dính máu khiến anh càng có vẻ bệnh hoạn dị thường. “Mày còn muốn như nào? Mày còn muốn như nào, mày còn muốn như nào, mày còn muốn như nào, mày còn muốn như nào…Mày còn muốn như nào?!!!”
Ôn Dương trợn to mắt lạnh lùng u ám trừng gã đàn ông trước mặt.
“Dương Dương?” Trình Doãn Triết cau mày, giật mình nhìn Ôn Dương phản ứng vô cùng dữ dội. Hắn định đến gần trấn an hôn đôi môi đang cắn chặt của Ôn Dương, nhưng đột nhiên lại bị Ôn Dương chống cự, lưỡi dao sắc nhọn rạch vào cánh tay.
Ôn Dương quơ lung tung con dao trong tay, ngăn cản Trình Doãn Triết nhích lại gần mình. Ánh mắt anh tan rã nhìn phía trước, hét lên một cách cuồng loạn: “Cút đi! Cút đi! Đứng tới gần tao!!”
“Đồ ác quỷ! Tao làm gì sai, tại sao mày lại đối xử với tao như vậy, tao đã đến thế rồi, mày còn muốn cái gì nữa!! Tao chịu đủ rồi — Mỗi ngày mỗi đêm đều bị mày đè dưới thân xâm phạm, không thể đi đâu cả, tao chỉ thấy được khuôn mặt xấu xí của mày, tao rất đau khổ, rất đau khổ, tại sao mày lại muốn tìm tao…Tao không chịu nổi, tao muốn mày chết đi chết đi chết đi…..”
Ôn Dương hoặc điềm đạm hoặc lạnh lùng dần dần đều vỡ vụn trước mắt Trình Doãn Triết. Ôn Dương trước mặt hắn hiện giờ đã như một kẻ điên mất lý trí. Ngũ quan trên mặt vặn vẹo, tay quơ dao loạn xạ kêu gào đau đớn. Trong mắt anh nổi đầy mạch máu, tâm trí điên cuồng khiến anh tự làm mình bị thương.
Trình Doãn Triết xác định đây không phải là Ôn Dương đang giả vờ, hắn tức khắc không màng đến vết thương đang chảy máu trên người, tiến lên túm lấy cánh tay đang cầm chặt con dao của Ôn Dương, rồi xoay người lại sau lưng Ôn Dương giam cầm anh vào trong ngực mình nhưng lại bị Ôn Dương vùng vẫy phản kháng.
Trong xoang mũi ngập mùi máu tanh rỉ sắt, móng tay sắc cào sâu lên ngực Trình Doãn Triết. Hắn bị đau nhíu mày, cánh tay càng ôm siết người thanh niên đang giãy giụa trong ngực. Hắn tựa đầu lên vai Ôn Dương, nhấp môi giọng nói khàn đặc nói: “Đừng quậy nữa Dương Dương, được không? Em muốn rời khỏi đây đúng không? Được rồi, tôi thả em đi…”
Thấy Ôn Dương từ từ an tĩnh lại, Trình Doãn Triết lấy con dao trong tay Ôn Dương, bất đắc dĩ khẽ buông tiếng thở dài. “Ôn Dương, em thắng rồi.”
“Mày để người ta đi dễ vậy à?” Trần Vỹ đi từ phòng mình ra nhìn bóng lưng đứng bên cửa sổ phòng khách của Trình Doãn Triết, nhướng mày bất ngờ hỏi. Truyện Khoa Huyễn
Mặc dù có từng khuyên hắn nhưng Trần Vỹ cũng không quá hi vọng rằng Trình Doãn Triết sẽ thả người. Dù sao thì hi vọng gì một kẻ bệnh tâm thần có ham muốn chiếm hữu nghiêm trọng chịu buông tay chứ?
“Con chim nuôi trong nhà rồi sẽ bay trở về thôi…” Đôi môi mỏng cong lên một nụ cười sâu xa khó hiểu, Trình Doãn Triết nhìn mãi đến khi bóng người ngoài cửa sổ đi xa hắn mới xoay người lại. Bởi vậy mà Trần Vỹ kinh ngạc khi thấy được vết thương bê bết máu trên mặt hắn.
“Mặt mày làm sao kia? Tao không biết là loại bạo lực thích hành hạ như mày cũng có khuynh hướng tự hại mình đấy!” Trần Vỹ nói còn không quên thử dò xét. Anh ta lấy điện thoại gọi cho bác sĩ riêng của gia đình. Mặc dù thấy hơi luống cuống vì thằng bạn bị thương, song Trần Vỹ cảm thấy cái thằng này thì chẳng có gì phải lo quá làm gì…
Trình Doãn Triết lau máu trên mặt rồi cầm một điếu thuốc từ khay trà lên châm. Sau khi hít một hơi phun ra làn khói, hắn thong dong ngồi trên sô pha cười nói: “Không có gì, chỉ là sơ sẩy làm em ấy phát điên…Mà đúng rồi, khi nào gặp Tiểu Kỳ thì bảo nó tìm cho tao mấy quyển sách liên quan đến hội chứng Stockholm, chậc, rốt cuộc là dạy dỗ sai ở bước nào đây…”
“Đệt nhà mày! Thằng biến thái!” Trần Vỹ thân là một luật sư đạo đức chính trực ngay thẳng không chịu nổi mà chửi một câu. Trình Doãn Triết không thèm để bụng, hắn mở ti vi, cười híp mắt nhìn tin tức một diễn viên nào đó vì vắng mặt nên bị đoàn phim thay người. Hắn cúi đầu, khóe miệng dính máu ngậm thuốc lá nở nụ cười, làm Trần Vỹ đứng bên cạnh nhìn thấy rợn cả tóc gáy.
Chú chim sẻ trong lồng cho dù được thả bay đi, nhưng cũng không bay được xa, một ngày nào đó…Một ngày nào đó nó sẽ tự trở về, ha ha…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.