Sau khi Trình Doãn Triết mặc quần vào cho cả hai thì hắn nâng Ôn Dương đang mềm nhũn người dậy, cởi ra miếng vải đen che mắt anh, đột nhiên thấy ánh sáng khiến Ôn Dương chói mắt. Trình Doãn Triết chợt ngây người, đôi mắt bình thường vẫn điềm đạm xa cách nay vì tình dục mà lộ vẻ mơ màng, trong chớp mắt một giọt lệ chảy ra từ hốc mắt xuôi xuống khuôn mặt, để lại vệt nước lờ mờ, mà hàng lông mi ướt nhẹp khẽ rung động, thoạt nhiên toát lên mấy phần mong manh dễ vỡ.
"Em khóc." Đôi mắt Trình Doãn Triết tối hơn, ôm Ôn Dương trầm giọng nói.
Ôn Dương mềm nhũn để mặc Trình Doãn Triết ôm mình, anh tựa lên vai hắn ổn định lại nhịp thở, không nói lời nào.
Trình Doãn Triết thấy Ôn Dương vẫn không hé răng, lại nhắc lần nữa: "Em khóc."
Ôn Dương nhắm mắt lại, môi mím chặt.
"Em khóc." Trình Doãn Triết cuốn lấy mái tóc ngắn dính mồ hôi ướt nhẹp dán bên tai Ôn Dương, còn nhắc thêm.
"Không phải." Ôn Dương mở mắt ra, suy nghĩ đã tỉnh táo lại. Anh chắc nịch phủ định chuyện này, cựa khỏi ôm ấp của gã đàn ông và lùi ra sau vài bước. Để hai chân bủn rủn dựa vào mặt tường phía sau cho mình đứng thẳng lên, hô hấp còn hơi dồn dập nói: "Mở còng tay cho tôi, tôi còn phải quay phim."
"Tôi sẽ cởi cho em, nhưng bây giờ tôi có một món quà tặng em." Khóe miệng Trình Doãn Triết gợi lên nụ cười tà ác mà Ôn Dương quen thuộc, anh nhíu mày, thấy hắn ta lấy từ trong túi ra hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-dao-chinh-cua-ke-den-sau/155804/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.