Cụ cố Ôn Tây năm đó là tướng lĩnh chinh chiến sa trường, năm người con trai đều theo cha tòng quân. Sau chiến tranh giải phóng, cụ cố và người con trưởng chết trận, người con thứ cũng chính là ông nội Ôn Tây bị bom mìn làm ảnh hưởng đến dây thần kinh, hiện giờ chỉ có thể đi lại bằng xe lăn. Ông nội thường kể cho cô nghe chuyện cũ, sau mỗi lần kể, ông lại trầm mặc. Chiến tranh tàn khốc, tưởng niệm đều là bi thương. Chỉ có con cháu họ được thừa hưởng ấm no. Đó là lý do vì sao cô mới có thể ngồi trên xe của Đổng gia, ba Đổng Xán trông thấy cô, không phải nói cháu là bạn cùng phòng với Đổng Xán, mà hỏi Ôn lão gia có khoẻ không? Ôn lão gia là ông nội cô, tất cả mọi người đều gọi ông như vậy. Ông có sáu người con trai, không có con gái, ba Ôn Tây tên Ôn Hòa Bình đứng thứ năm, là người duy nhất trong nhà không theo nghiệp chính trị. "Ông nội cháu vẫn khoẻ, cảm ơn chú đã hỏi thăm." Ôn Tây lễ phép trả lời. Ba Đổng Xán rất quan tâm cô, cho dù Đổng Xán đã xuất ngoại, xe của Đổng gia vẫn thường xuyên chở mấy thứ đồ con gái ưa thích tới trường. Mẹ bảo cô không cần để ý, nói là trong nhà sẽ tự thu xếp. Lúc này cô mới yên lòng. Khó trách ba cô không muốn làm chính trị, người chốn quan trường, luôn cần chu toàn mọi việc. Quá mệt mỏi......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]