Lạ thường là càng về khuya tuyết càng nặng hạt và có khả năng có bão tuyết. Tiếng gió lùa qua nóc nhà, đập vào cửa sổ kêu cạch cạch làm Rin không tài nào ngủ được trong khi những người còn lại trong phòng ngủ rất say. Đột nhiên Rin đau bụng cần phải đi vệ sinh.
Nửa đêm nửa hôm một mình đến nhà vệ sinh đối với người nhát gan như Rin thì là một cực hình nhưng nếu nhịnkhông giải quyết nhu cầu sinh lý thì càng khốn đốn hơn. Khoát thêm áo ngoài, Rin chầm chậm mò trong bóng tối đến chỗ cửa mở ra hành lang. Hành lang sâu hun hút, ánh đèn từ mấy cái đèn lồng không đủ soi sáng đường đi, từng sợi lông tơ trên người Rin dựng đứng, căng thẳng đến nghẹt thở.
Mò mẫn một hồi cũng tìm ra được nhà vệ sinh nhưng lại thêm một vấn đề khác, Rin tự tưởng tượng ra lỡ đang giải quyết thì bỗng một cánh tay thò ra nhát Rin thì sao, nhưng sau đó Rin tự trấn an rằng dù có là ma chắc cũng không mất vệ sinh đến thế đâu.
Rời khỏi nhà vệ sinh, Rin men theo con đường lúc nãy đi để trở về phòng, nào ngờ lạc mất, vừa hoang mang khi không biết tìm đường về vừa sợ sẽ gặp thứ mình sợ Rin gần như chôn chân tại chỗ cho đến khi có tiếng rì rầm xa xa. Lúc này thần kinh Rin còn căng thẳng hơn trước đó, là ma đang trò chuyện với nhau sao..? Rin trong lòng khóc lóc lo sợ.
Tiếng rì rầm càng lúc càng gần, hết cách Rin đành dùng phép thuật tàng hình.
Ngay đoạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cua-nguoi-ke-chuyen/113080/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.