Chương trước
Chương sau
Sau những giây phút tận hưởng niềm vui thú khi được tiến hóa lên level 2, tôi bắt đầu nhìn ra bên ngoài phòng quan sát.

Lúc này, chủ nhà ba người chưa đi làm về nên cửa vẫn đóng kín như bưng. Tôi muốn tranh thủ chạy ra ngoài hóng gió một chút.

Vừa xuất hiện bên ngoài tôi lập tức hít phải thứ gì đó tuy nhạt nhưng cũng khiến tôi choáng váng đầu óc, xây xẩm mặt mày.

“Mẹ kiếp…không khí… có độc…”

Tôi hét lên chửi rủa rồi chui gấp vào trong không gian tùy thân. Không gian tùy thân lúc này cũng đã mở rộng diện tích lên gấp đôi thành 200 centimet khối. Nó trưởng thành cùng với sự trưởng thành của tôi. Thật thần kỳ!

Tôi cảm thấy trong muỗi không được khỏe, cảm giác ngạt thở, tức ngực, chóng mặt, mắt hoa. Cũng may mà tôi đã kịp chui vào ổ của mình và cũng may là cơ thể tôi đã kháng độc được gấp hai trăm năm mươi phần trăm.

Tôi vội vàng rút ra năm bình sinh mệnh lực uống điên cuồng, cơ thể mới dịu đi một chút.

Tôi nghỉ ngơi mãi một lúc sau mới phục hồi lại toàn bộ cơ năng. Thật là khủng khiếp.

Tôi bây giờ không dám chui ra ngoài nữa vì bên ngoài lúc này cực kỳ nguy hiểm. Không khí còn chứa rất nhiều độc tố.

Chắc chủ nhà trước khi đi làm đã dùng thuốc xịt côn trùng để xịt khắp nhà đây mà.

Để xịt hết diện tích chắc cũng hết cả bình chứ chẳng chơi. Không gian lại bị đóng kín thế này thì hơi độc sẽ tồn tại rất lâu trong không khí, quần áo và đồ đạc.

Cả một ngày trời như thế mà vẫn chưa tan hết hẳn thì biết rồi đó. Độc dược của người Hoa Quốc sản xuất có khác, từ người đến vật đều rất thâm sâu và độc ác.

Người Đông Lào từng bị họ hành hạ rất nhiều lần trong lịch sử. Vì thế, dù là bao nhiêu đời thì từ đứa trẻ lên ba cũng đã có ấn tượng không tốt với họ, luôn luôn cảnh giác với mọi hành vi của họ bất kể là tốt hay xấu.

Trước đây tôi tự hào vì đã trở thành nhà phân phối bình xịt côn trùng hiệu quả bao nhiêu thì bây giờ tôi ghét cay ghét đắng sản phẩm đó, công ty đó, dân tộc đó, đất nước đó. Nếu có điều kiện, tôi nhất định sẽ hút máu cả 1.5 tỷ người Hoa Quốc để trả thù.

----

Một thời gian sau đó, cuối cùng thì cả ba người trong căn nhà này cũng trở về. Người chồng bảo vợ con mình đứng đợi ở ngoài rồi từ từ hãy vào rồi sau đó mở cửa ra.

Phía bên ngoài sân, từng đàn côn trùng bay lượn vô cùng náo nhiệt trong đó có rất nhiều đồng tộc muỗi của tôi. Khi người chồng mở cửa ngoài ra thì chúng thi nhau bay vào nhà.

Thật không may cho bọn chúng, vào được bên trong rất sâu rồi mới phát hiện ra trong không khí có mùi độc dược. Chúng hãm phanh bay ngược ra ngoài nhưng thôi không còn kịp nữa, cơn đau đầu và choáng váng khiến chúng bị mất trọng tâm và rơi xuống dưới.

Rất nhiều đồng loại của tôi đang quằn quại đau đớn dưới sàn nhà. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy có rất nhiều xác chết đã nằm la liệt bên cạnh từ lâu.

Người chồng thấy vậy thì cười đắc chí. Ông ta bật điện lên sau đó là mở tất cả các cửa sổ từ tầng dưới lên đến tầng trên cho không khí thoát ra bên ngoài. Chắc ông ấy nghĩ tất cả các loại côn trùng trong nhà đã bị tiêu diệt hết.

Và quả thật, ông ta không có nghĩ sai. Ánh sáng tỏa ra và ông ta nhìn thấy rất nhiều xác chết và khắp mọi nơi.

Sau khi kiểm tra và thấy đã an toàn, ông ta gọi vợ và con mình đi vào. Cả nhà bắt đầu làm công tác thanh lý xác chết côn trùng. Xác muỗi thì có vẻ không có vấn đề gì lớn nhưng nếu là xác gián, xác thạch sùng hay xác chuột thì sẽ bốc mùi rất kinh khủng.

Cô con gái thì cầm chổi đi quét dọn, bà vợ thì vác xô nước thơm đi lau nhà, còn ông chồng thì đi lau chùi các loại đồ đạc trong phòng và thay nước mới trong các bình cây cảnh. Và phải tới hơn ba mươi phút sau công việc mới hoàn thành.

Tiếp đó, lại giống như ngày hôm qua, ông chồng đi tắm rồi mở tivi lên xem thời sự, bà vợ lao vào bếp nấu ăn còn cô con gái thì nhốt mình ở trong phòng.

Tất cả những hình ảnh này tôi đều quan sát thật kỹ. Bản thân tôi cũng không có nổi lên ý niệm xót thương cho đồng loại khi chúng bị tiêu diệt hàng loạt bởi đây chính là phép tắc sinh tồn.

Chúng sinh vốn bình đẳng với nhau về quyền được sống và quyền được chết. Khi chết đi rồi thì xác người hay xác muỗi cũng như nhau vậy thôi.

Có chăng là khi sống thì mạnh được yếu thua, con người vốn mạnh hơn con muỗi hàng nghìn lần lần thì con muỗi sẽ phải chết nếu đấu tay đôi.

Nhưng con muỗi cũng có thể giết chết con người theo cách của mình và đó chính là đạo lý cân bằng tự nhiên.

Chứng kiến những cảnh tàn sát hàng loạt như thế này từ góc độ của một con người và một con muỗi khiến tôi cảm thấy trên thế gian sinh mệnh vốn là đáng quý nhất nhưng cũng thật rẻ mạt nhất.

Tôi không có quyền can thiệp vào hành vi của các sinh vật khác. Tôi chỉ quan tâm và can thiệp hành vi của chính mình mà thôi. Vì vậy, với bản năng và thiên phú của con muỗi, tôi vẫn phải chích và hút máu người để sinh tồn và tiến hóa.

Đêm nay, tôi quyết định sẽ ra tay với cả gia đình này, không phải vì đồng loại mà vì chính tôi. Tôi muốn trả thù cho việc mình suýt bị chết khi nãy. Muỗi tôi thù rất dai.

Kế hoạch ám sát mới lại bắt đầu.

----

Bữa cơm tối của gia đình này có vẻ không được vui cho lắm. Cô con gái có lẽ do cả ngày nay bị ám ảnh bởi những vết sưng do chúng tôi chích đêm qua.

Chắc chắn cô ta không đủ sự tập trung khi học bài và tự tin khi giao tiếp. Có khi lại bị giáo viên mắng hoặc làm bài kiểm tra không tốt. Thật đáng đời, ai bảo cô ta tấn công tôi cơ chứ?

Bà vợ ở công ty chắc cũng có chuyện gì đó không được suôn sẻ nên về nhà cũng kém tươi hơn, bà ấy càm ràm liên tục đủ mọi thứ chuyện nhưng xét cho cùng vẫn là bất mãn chuyện tiền nong thu không đủ chi.

Ông chồng thì có vẻ trầm tính hơn, không nóng cũng không lạnh, không phản đối hay nói năng gì cả. Có lẽ ông ta đang mệt mỏi, cũng có lẽ ông ta đã cạn lời.

Khoa học đã chứng mình rằng mỗi người đàn ông mỗi ngày trung bình có thể nói khoảng 40.000 từ nhưng đàn bà có thể nói gấp đôi con số ấy.

Đàn ông thường đã sử dụng hết số từ ở công sở nên về nhà thường im lặng còn đàn bà thì khác, họ nói ở công sở 40.000 từ và về nhà tiếp tục nói nốt 40.000 từ còn lại.

Đàn bà thật ra không muốn nói đâu mà họ nói như một thói quen, như một cái máy hát đã được cài đặt sẵn chế độ mà thôi.

Đàn ông cũng không phải thật tâm muốn đánh vợ đâu mà bởi họ không còn khả năng nói nữa nên họ đành phải hành động bởi khi ngôn ngữ mất hiệu lực thì bạo lực lên ngôi.

Cho nên người phụ nữ mà kiểm soát được cái mồm của mình, bất kể là mồm trên hay mồm dưới thì đều sẽ gia tăng được sự hạnh phúc.

Người xưa đã có câu rằng “hạnh phúc thì có trong tay tất cả mọi người nhưng nhiều nhất là ở trong tay người đàn bà” hay câu “đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm” cũng như vậy.

Thế nhưng, đại đa số phụ nữ lại có thói quen luôn đổ lỗi. Họ không bao giờ nhận lỗi thuộc về mình ngoại trừ việc họ yêu sai người và lấy nhầm chồng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.