Thịnh Tử Du bị hôn rồi.
Từ nhỏ đến bây giờ, cô chưa từng bị ai hôn đến như vậy, hôn đến cả người cô nhũn ra, hôn đến nỗi cô thiếu oxi.
Có lẽ là từng có, chẳng qua là cô quên mất mà thôi, giống như cô từng xem Trùng Trùng chưa từng tồn tại qua.
Ban đầu cô còn cố gắng chống cự, nhưngkỹ thuật hôn của Hoắc tiên sinh quá tốt,hôn cô đến mức thiếu Oxy, cả người đều nằm liệt trong ngực anh.
Cánh tay của cô khẽ buông xuống, mặc cho Hoắc Tranh nặn tròn bóp méo cô.
Không biết hôn bao lâu, Thịnh Tử Du chỉ cảm thấy lưỡi của mình bị mút đến tê dại,cuối cùng Hoắc Tranh cũng chịu buông lỏng môi cô ra.
Hai người đều thở hồng hộc, Hoắc Tranh vẫn giữ khuôn mặt của cô, trán áp trán với cô, qua hồi lâu, anh cuối cùng cũng hô hấp lại bình thường, lúc này mới chậm rãi buông người mặt đỏ tai hồng trong lồng ngực ra.
Thịnh Tử Du ngẩng đầu nhìn Hoắc Tranh,sắc môi của anh trước đây đều rất nhạt, giờ phút này lại là đỏ tươi bất thường,ngay cả khuôn mặt lạnh băng ngàn năm không đổi của anh cũng có chút bị nhiễm màu.
Cả người Thịnh Tử Du bị anh hôn đến hốt hoảng, cho đến lúc này mới phản ứng lại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Chán ghét đương nhiên là không chán ghét, nhưng kỳ quái chính là, trong lòngcô một chút tức giận cũng không có.
Thịnh Tử Du cảm thấy tâm trạng của mình hiện tại vô cùng mâu thuẫn, việc lúc trước nói muốn ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cua-co-nang-benh-cong-chua/3149964/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.