"Tên họ Hoắc kia! Anh làm gì con trai tôi!”
Nhìn Trùng Bảo ngốc của cô khóc đến mí mắt đều sưng lên, Thịnh Tử Du quả thực muốn tức đến nổ tung.
Cô chỉ cảm thấy giữa mình và tên họ Hoắc này vốn giống như sông núi cách trở, không biết có thù oán gì với nhau, anh ta lớn rồi lại cố tình đi bắt nạt đứa trẻ ba tuổi của cô.
Hoắc Tranh chậm rãi đứng dậy, đứng đối diện Thịnh Tử Du, cách xa vài bước.
Anh cũng chỉ yên lặng mà đứng ở đó, nhìn chăm chú vào cô, không nói gì.
Bị Thịnh Tử Du giữ ở sau người, Trùng Trùng lặng lẽ túm túm ngón tay của mama, giọng nói của cậu nhóc vẫn ngớ ngẩn: “Mama, là chú này giúp con tìm được đậu phộng.”
Thịnh Tử Du sửng sốt, sau đó quay đầu lại nhìn con trai, chỉ nhìn thấy tay nhỏ của cậu bé mở ra, trong lòng bàn tay đang cầm miếng ngọc đậu phộng mượt mà đáng yêu.
Thịnh Tử Du lúc này mới phản ứng lại, thì ra là bởi vì cậu nhóc làm rớt miếng ngọc nên mới khóc thương tâm đến như vậy.
Cô nhịn không được trừng con trai: Thằng nhóc mập này vì sao không nói sớm?
…… Mẹ nó thật quá xấu hổ.
Tay khác của Thịnh Tử Du còn hùng hổ mà chỉ vào người đàn ông trầm mặc đối diện, giờ phút này rút cũng không được buông cũng không xong.
“Mama.” Thấy mama còn chỉ vào chú đối diện, Trùng Trùng ôm lấy cánh tay của mama, “Mẹ không cần khi dễ chú này, chú ấy ——”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cua-co-nang-benh-cong-chua/3149955/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.