Hơn nửa đêm, Ngũ Quân bị Diệp Phỉ Thần gọi tới khám bệnh. Dù oán niệm trong lòng đã rất lớn nhưng không được phát tác vì đến khi Ngũ Quân nhìn thấy Hứa Quang đang được bọc trong đống quần áo được ôm vào, phía sau còn có hai người khác nên trong lòng thầm mắng một câu: MÁ!
"Các cậu từ trại tị nạn trở về sao?" Ba người đều ướt như chuột lột, đã tháng 11 còn muốn nhảy xuống hồ tập bơi hay gì?
Lão quản gia đem quần áo và trà gừng tới cho ba người, nhưng trước khi bọn họ biết được tình trạng sức khỏe của Hứa Quang thì không ai có tâm trạng đi thay quần áo.
Ngũ Quân cũng làm vài bài kiểm tra đơn giản rồi đuổi cả ba người đi ra: "Cút cút cút, một tên cũng đã đủ phiền rồi. Mấy người mau cách xa tôi ra để tôi làm việc! Bây giờ phải xét nghiệm máu thì mới biết kết quả chính xác."
Ba người đàn ông có ân oán với nhau không dứt lại vì một lý do kỳ lạ mà chịu ngồi chung trong một căn phòng chờ đến khi Hứa Quang tỉnh lại.
Ngũ Quân vừa bước ra, trên tay cầm bảng báo cáo xét nghiệm đã bị ba đôi mắt nóng rực nhìn đốt xuyên tâm, Ngũ Quân gằng giọng một cái liền nói: "Chỉ là một chút vết xước ngoài da không có gì đáng lo ngại." Ngũ Quân dừng một chút mắt liếc nhìn ba người rồi nói tiếp: "So với vết thương bên ngoài, tôi cảm thấy các cậu nên chú ý đến tâm lý của anh ta, chuyện tranh đấu giữa các cậu thì không nên lôi anh ta vào."
Ngũ Quân muốn nói tiếp nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn chọn cách im lặng không nói gì nữa. Một người hiền lành như Hứa Quang sao lại dính phải ba tên sói đói này chứ.
"Thiên Giai, xin lỗi vì tôi cứ như vậy mà bỏ đi, lần tới nhất định sẽ mời cô ăn tối để tạ lỗi." Hứa Lượng nhận điện thoại, hai người khác đều nhìn về phía cậu, đầu dây bên kia điện thoại thì nghe giọng là của một cô gái trẻ tuổi.
"Được, tôi sẽ lập tức tới." Hứa Lượng nhìn người bị bọc như xác ướp nằm trên giường bệnh, ánh mắt cứ day dắt không thôi. Cậu muốn bắt sống cái tên đã gây tại nạn cho anh hai.
Người đứng ngoài quan sát vểnh tai lên nghe được hai chữ: Hà Nghị. Hứa Lượng vừa đi, Diệp Phỉ Thần bèn dùng ánh mắt ném cho Thanh Hòa ra hiệu đuổi khách.
"Đừng quên lần này chú Quang là vì ai mới xém chút mất mạng, người là do cậu thả đi, bây giờ đừng có mà giả nai!" Thanh Hòa cực ghét nhìn bộ dạng cao cao tại thượng như nắm chắc phần thắng trong tay của Diệp Phỉ Thần.
"Là ai đã lén đem đĩa CD đưa cho Cổ Khánh Văn rồi để gã ta ở trước mặt Hứa Quang diễn kịch? Cậu dám để chuyện này cho Hứa Lượng biết không?" Diệp Phỉ Thần phủi bụi nhưng lại không hề có hạt bụi nào trên tay áo, hờ hững nói. Đã muốn vạch trần hắn thì ai ít lịch sử đen hơn ai, ai lại cao thượng hơn ai?
"Tôi có được tình cảm của chú ấy, nhưng còn cậu? Theo cậu lâu như vậy nhưng cậu có thấy chú ấy vui vẻ sao? Cậu cứ như vậy mà để cho chú ấy chạy đi đến chỗ của Hà Nghị rồi bị chà đạp. Diệp Phỉ Thần qua chuyện như vậy cũng đủ thấy cậu vô dụng."
"Bây giờ cậu còn có thể chắc chắn tình cảm của anh ta vẫn dành cho cậu sao?
Ngũ Quân không thể chịu đựng được tiếng ồn ào liền gào lên: "Cút ra ngoài, muốn cãi nhau thì kéo ra khỏi nhà mà cãi! Đừng có quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi!"
Hai người nhớ tới trong phòng còn có Hứa Quang nên ngay lập tức tắt hỏa, sau đó bị cả hai bị Ngũ Quân đuổi ra cửa. Cửa gỗ cạch một tiếng đóng lại, Ngũ Quân bực bội vò tóc. Hứa Quang đang giả vờ ngủ mở mắt ra khóe mắt khô cạn trống rỗng.
"Bây giờ anh có dự định gì không?" Ngũ Quân cảm thấy mình đang hỏi một vấn đề quá ngu xuẩn, người trước mắt rõ ràng là không muốn sống. Nếu như Hứa Quang chết thì Ngũ Quân cũng không thể trơ mắt nhìn được, người đứng ngoài xem như Ngũ Quân đều thấy ba tên sói kia đang sốt ruột.
Bầu trời tiếng sấm vang lên ầm ầm, tia điện ngoài cửa sổ xẹt qua làm thấy rõ vẻ mặt tái nhợt của Hứa Quang, anh nhấp môi nói: "Bệnh của tôi trị không hết thật sao?'
Ngũ Quân không thể trả lời, người tự xưng là thiên tài như cậu cũng không thể nắm chắc khả năng phục hồi hoàn toàn cho Hứa Quang, phẫu thuật có tỷ lệ nguy hiểm quá cao, cách tốt nhất vẫn là nên là giữ nguyên tình trạng.
Hứa Quang trong yên tĩnh mơ màng ngủ thiếp đi, Diệp Phỉ Thần và Thanh Hòa rất ghét nhau nhưng lại cùng vì một người đàn ông mà chấp nhận chen chúc nhau trên một cái giường lớn, một trái một phải canh giữ hai bên.
Ngày thứ hai Hứa Lượng quay trở lại Diệp gia, đổi một bộ quần áo bị mưa to làm ướt rồi nhanh chóng chiếm vị trí của Thanh Hòa vừa rời đi, cậu giống như chú chó con cọ lấy bàn tay của Hứa Quang, cậu ngửi thấy hỗn hợp mùi thuốc cùng với mùi cơ thể quen thuộc nhưng Hứa Quang không thèm phản ứng lại, vẫn cứ tiếp tục ngủ say.
Diệp Phỉ Thần nhận lấy khăn nóng mà người hầu đưa tới rồi tự mình lau mặt cho Hứa Quang, rốt cuộc Hứa Lượng cũng nhận ra có điểm không hợp lý: "Anh hai làm sao vậy, tại sao còn bất tỉnh?"
Tay Diệp Phỉ Thần vẫn đang lau nhẹ nhàng cho Hứa Quang, hắn dừng một chút rồi liếc cậu một cái, lòng bàn tay Hứa Quang đang nhiễm trùng nặng ngay cả vết sưng đỏ hôm qua còn có vết thương ở đầu gối và bàn chân, để cho tiện việc chăm sóc vết thương nên cũng không để cho Hứa Quang mặc quần áo. Vì nhiệt độ trong phòng ổn định nên nhất định Hứa Quang sẽ không thấy lạnh.
Hứa Lượng tự động cầm khăn mặt qua bên kia lau phần còn lại, làn da màu nâu sữa sờ lên vẫn còn rất ấm áp có lẽ qua một mùa đông nữa cơ thể của Hứa Quang cũng giống khối thịt trên mông có màu trắng sữa.
Khi lau tới hạ thể, Hứa Lượng cẩn thận nâng lên một chân. Giữa háng đã từng rất ít lông nhưng lần nữa mọc ra so với trước đó đã ít và mềm hơn nhiều, chúng rậm rạp trên từng thớ da thịt, lộ ra hơi thở non mềm màu hồng phấn đang ngủ yên. So với trong tưởng tượng thì bên ngoài còn xinh đẹp đến mê người hơn.
Hứa Lượng cảm thấy cổ họng khô khốc muốn bốc khói, trong ba người chỉ có cậu là không thể để Hứa Quang biết tâm ý của mình, khi biết mình và Hứa Quang không phải anh em ruột thịt cậu vừa lo lắng vừa thấy may mắn. Hứa Quang sẽ không chấp nhận chuyện anh em ruột thịt yêu nhau nhưng mà sau khi Hứa Quang biết bọn họ không phải anh em ruột thì liệu Hứa Quang có còn bao dung cậu như trước đây nữa không? Cũng vì chuyện sau đó nên cậu cư xử rất quá đáng.
Diệp Phỉ Thần không mặn mà với lời nói: "Không hổ là con trai được yêu thích nhất của ông ta, cầm thú giống y như nhau." (Cũng cùng một cha mà, tự chửi chính mình hả anh Diệp? =)))
Hứa Lượng cũng không cam chịu yếu thế nói: "Tao có thể coi như những lời này của mày là do ghen tị với tao, trong lòng anh hai thương tao, cha cũng rất yêu quý tao còn muốn đem tài sản về cho tao. Còn mày thì sao? Nhìn tình trạng này của anh hai mà mày cũng cứng nổi thì so với cầm thú còn không bằng." Cậu liếc hạ bộ của Diệp Phỉ Thần rồi nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]