Đôi mắt sưng húp không mở lên nổi của Hứa Quang gắng nhẹ nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Thanh Hòa vì phải chăm sóc mình cả một đêm, anh vừa động nhẹ, Thanh Hòa đã chợt tỉnh.
"Chú Quang, chú cảm thấy thế nào?" Thanh Hòa cầm chiếc khăn mặt đã thấm nước lau hai má, vuốt lên cả khuôn mặt vừa từ cơn ác mộng bừng tỉnh lại của Hứa Quang.
Vì được điều trị kịp thời nên cơ thể Hứa Quang không có vấn đề gì lớn, bác sĩ tiến vào kiểm tra một chút liền thông báo Hứa Quang có thể xuất viện. Thanh Hòa một phen tóm lấy Hứa Quang đang muốn rời đi nói: "Chú, chú muốn đi đâu?"
"Tôi... Tôi phải trở về nhà." Tùy rằng nói vậy nhưng kỳ thật anh không có ý định sẽ về, mọi chuyện đều bị bại lộ, anh làm sao còn mặt mũi về nhà đối mặt với em trai? Huống hồ, ngày hôm qua Hứa Lượng kịch liệt phản ứng đe dọa như vậy.
"Chú có biết là hành vi của em trai chú đã có thể kết tội cố ý gây thương tích? Nghiêm trọng hơn chính là mưu sát!" Thanh Hòa lột bỏ dáng vẻ điềm tĩnh, lần đầu tiên dùng biểu cảm đáng sợ như vậy với Hứa Quang.
Vẻ mặt Thanh Hòa trong mộng trùng khớp với vẻ mặt hiện tại khiến Hứa Quang cứng đờ, dùng sức phủi tay Thanh Hòa nói: "Cậu đừng có ở đó nói bậy, vết thương của tôi không liên quan đến Tiểu Lượng!" Nói xong liền quay đầu bước đi.
Thanh Hòa nhìn bộ dáng của Hứa Quang không nói lời nào, cũng không có ý định ngăn cản. Tâm tư người đàn ông này quá dễ đoán, chẳng qua là y cảm thấy không xứng để đuổi theo. Nếu Thanh Hòa là người dễ dàng bỏ qua như thế, sẽ không cố gắng trở thành con át chủ bài của Kim Mã, mà sẽ nhận hưởng thụ bao dưỡng của Kim chủ, sống một cuộc đời vô lo.
Hứa Quang cứ như thất hồn lạc phách bước đi, bạn bè duy nhất là Thanh Hòa cũng bị anh đuổi đi mất. Cả cơ thể ngoại trừ bụng và đầu những nơi khác đều còn rất đau, nhưng cũng không có gì đáng lo ngại. Bên mép lông mày sưng lên trông rất khó coi, trên người còn mặc bộ đồ dính máu, người đi đường đều liếc nhìn anh vài lần.
Hứa Quang cảm thấy mình như oan hồn vất vưởng trong thiên hạ, không có chỗ nào cho anh dung thân. Chung quy là vô cùng mệt mỏi, anh ngồi ở trên ghế đá trong công viên để nghỉ ngơi, nơi hẻo lánh vắng vẻ chỉ có tiếng ve kêu cùng tiếng chim chóc kiếm ăn sôi nổi trong bụi cỏ khiến Hứa Quang cảm thấy như chìm vào giấc ngủ.
Bỗng nhiên một đôi tay ôm chặt anh từ phía sau, khiến Hứa Quang sợ tới mức xém nhảy dựng lên. Hóa ra là Thanh Hòa không biết từ khi nào đã xuất hiện: "Tôi bắt được một thần thâu nhỏ nha!"
Thần thâu: trộm cắp (nhưng nghe chợ quá nên để thàn thâu nghe cho nghệ)
"Thanh, Thanh Hòa..."
Thanh Hòa không có ý định buông ra, tiếp tục nói: "Người nào đó không những không cảm kích ơn cứu mạng còn tính bỏ trốn không trả tiền thuốc men tôi đã chi, còn tự tiện trộm đi vật qúy giá của người khác. Dù có chạy tới chân trời góc biển tôi cũng sẽ bắt được người đó."
Khuôn mặt Hứa Quang đỏ bừng: "Thực xin lỗi, không phải tôi cố ý, do bác sĩ không nói tới chuyện viện phí. Tôi, tôi hiện tại trên người không có tiền, chờ tôi kiếm được nhất định sẽ trả cho cậu."
"Đau lòng quá nha, chú Quang không thèm để ý đến việc trộm đi đồ vật của tôi sao?"
"Tôi, tôi không có trộm đồ của cậu!" Hứa Quang vội vàng giải thích, loại chuyện gà gáy chó kêu* này anh chưa bao giờ làm, nhất định là Thanh Hòa đã hiểu lầm.
Gà gáy chó kêu: ý chỉ hành vi thấp hèn (theo tích "Kê minh cẩu đạo")
Thanh Hòa nói: "Chú không hỏi tôi đã mất cái gì sao?"
Hứa Quang đứng lên hỏi: "Cậu đã mất thứ gì vậy, tôi giúp cậu tìm!"
Thanh Hòa kéo Hứa Quang ngồi trở lại ghế, đặt tay phải của anh lên lồng ngực mình: "Chú xem, nơi này trống rỗng, nếu anh rời xa nó, tôi sẽ chết mất!"
"Cậu nói bậy bạ gì đó.."
"Tôi đang nói, chú Quang, chú đã trộm mất tim tôi, nếu rời xa chú, tôi sẽ không sống nổi." Sắc mặt Thanh Hòa không đổi buông lời tình cảm sến súa nói ra.
Những lời này, dù là lúc hẹn hò với Cổ Khánh Văn cũng chưa từng nghe qua. Đôi mắt Hứa Quang mờ mịt nhìn vào ánh nhìn ôn nhu, phản ứng của anh làm cho Thanh Hòa cảm thấy quá mức đáng yêu.
Thanh Hòa chậm rãi chạm vào mặt anh, miệng vết thương sưng đỏ ảnh hưởng đến diện mạo của Hứa Quang nhưng y cũng không để ý, dùng cái mũi thẳng như tượng thạch cao của mình nhẹ nhàng cọ chóp mũi Hứa Quang, mang theo hơi thở vị bạc hà phả lên mặt anh. Trong lòng Hứa Quang đã có chút mong chờ, bỗng nhiên nhớ tới gương mặt đã sưng như ong đánh liền muốn lùi lại. Ở trước mặt người mình thích, Hứa Quang không muốn phô bày một dáng vẻ xấu xí của mình.
Đã tới bước này rồi, Thanh Hòa sẽ cho anh cơ hội lui hay sao? Y dùng tay nâng gáy Hứa Quang, đặt một nụ hôn chiếm hữu xen lẫn ôn nhu trao đổi hương vị cho nhau. Hứa Quang chỉ ăn một ít thức ăn, vì thế trong miệng không có bất kì hương vị kỳ quái nào, nước bọt nhẹ thanh mang theo chút vị ngọt cũng bị Thanh Hòa cuốn đi. Cho dù biểu hiện ra khí chất nho nhã cũng không che giấu được bản tính chiếm đoạt của y.
Lúc này Hứa Quang đã quên mất bản thân đang ở đâu, sa vào nụ hôn này, cơ thể ngày càng mẫn cảm không thể tránh được việc có phản ứng sinh lý, chất lỏng trong suốt khiến chiếc quần lót ướt thành một vòng, đầu vú phấn nộn cũng bắt đầu cương lên.
"Thần trộm nhỏ à, theo tôi về nhà có được không?"
Ánh mắt Hứa Quang mơ hồ, cứ thế theo bước chân Thanh Hòa trở về.
Tác giả có chuyện muốn nói: Chương sau là Thanh Hòa cùng Quang thúc ngọt ngào H, các thiên sứ đoán một chút người cùng Thanh Hòa gọi điện thoại là ai?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]