Chương trước
Chương sau
Edit: Đình Đình

Beta: Dan, GBear

_______________________

Sau khi Hứa Quang đi, Hứa Lượng vẫn chưa về nhà, một xấp tiền nhuộm màu máu vẫn nằm ngay thẳng trên bàn. Vậy Hứa Lượng đã đi đâu?

Diệp Phỉ Thần đang ngồi tham gia cuộc họp hàng tháng của công ty, bỗng nhiên thư ký cầm điện thoại xông vào làm gián đoạn báo cáo của người quản lý chi nhánh khác. Nếu không có việc hệ trọng chắc chắn cô sẽ không thất lễ như vậy, Diệp Phỉ Thần nhanh chóng nhận điện thoại cá nhân rồi đi ra ngoài.

"Cậu chủ, Hồ Thiểu Phong đã hành động."

Đột nhiên Diệp Phỉ Thần ra lệnh cho các bộ phận quản lý đang nhìn chăm chú: "Tan họp."

Người vừa gọi điện tới chính là thuộc hạ thân cận chuyên điều tra tin tức cho hắn, nhiều năm qua cùng Hồ Thiểu Phong minh tranh ám đấu mà hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức. Diệp Phỉ Thần còn chưa có động thái gì, gã hồ ly kia đã muốn ra tay trên cơ.

"Là do tôi vô dụng, mong cậu trách phạt." Từ trước đến nay người thuộc hạ này vẫn làm việc rất gọn gàng, lần này bị trúng kế của Hồ Thiểu Phong, còn bị gã lấy được tin tức hữu dụng. Người thuộc hạ này là tâm phúc của ông nội Diệp Phỉ Thần – Lúc Diệp lão gia qua đời đã giao phó cho hắn, ông biết con rể Hồ Thiểu Phong không đáng tin cậy. Nếu không để lại một hậu phương vững chắc để hỗ trợ Diệp Phỉ Thần khi còn nhỏ tuổi thì cái tên lòng lang dạ sói Hồ Thiểu Phong kia chắc chắn sẽ thâu tóm toàn bộ Diệp gia!

Năm đó Hồ Thiểu Phong say mê Diệp Tuyền – chính là mẹ của Diệp Phỉ Thần, gã đã không ngại vứt liêm sỉ ở rể tại Diệp Gia. Diệp Tuyền là một vị tiểu thư khuê các điển hình, không quan tâm việc cha mình phản đối, nhất quyết muốn gả cho tên tâm địa hung ác Hồ Thiểu Phong. Ông nhìn thấu lòng dạ tên đàn ông tệ bạc kia nhưng vẫn đau lòng chấp nhận vì chỉ có một cô con gái duy nhất nhưng với một điều kiện là sinh con phải đặt theo họ Diệp.

Sau này Hồ Thiểu Phong vụng trộm, giam cầm Kha Y Thuần sinh ra Kha Cảnh, cũng chính là Hứa Lượng. Diệp Tuyền thấy Kha Y Thuần gầy yếu và Kha Cảnh còn chưa đủ tuổi liền cứu hai mẹ con ra khỏi căn biệt thự tồi tàn và chu cấp thêm một khoản tiền. Diệp Tuyền không phải thánh mẫu, cô hiểu rõ mọi chuyện xảy ra đều không phải lỗi của Kha Y Thuần, thậm chí người chịu thiệt nhiều nhất cũng là Y Thuần.

Diệp Tuyền biết Hồ Thiểu Phong không yêu mình, nhưng vẫn ngây thơ hy vọng mưa dầm thấm lâu, cho dù gã đối xử tệ bạc cũng không sao, chí ít thì người đàn ông này trên danh nghĩa vẫn thuộc về cô. Chuyện của Kha Y Thuần là một cú đả kích rất lớn, nhất là lúc Hồ Thiểu Phong biết được Kha Y Thuần thoát được là nhờ cô cứu, hai người đã xảy ra mâu thuẫn.

Khi biết chuyện, ông Diệp đã nổi trận lôi đình đuổi Hồ Thiểu Phong ra khỏi cửa, lúc này Hồ Thiểu Phong đã không còn là tên tiểu tử nghèo năm xưa, bất tri bất giác gã đã nắm giữ một góc giang sơn Diệp gia. Vì danh dự bản thân, Hồ Thiểu Phong đem chuyện Diệp Phỉ Thần còn nhỏ tuổi ra uy hiếp Diệp lão không được can thiệp chuyện của gã và Diệp Tuyền. Còn Diệp Tuyền thì đối với gã yêu quá hóa hận, buồn bực sầu não mà qua đời.

Tại tang lễ của mẹ mình, gương mặt non nớt của Diệp Phỉ Thần chưa đủ năm tuổi kiên trì tự tay nâng hủ tro cốt của mẹ. Trên mặt ông ngoại hiện rõ sự già nua của tuổi tác, sống lưng chẳng biết lúc nào đã dần cong xuống vì thăng trầm của cuộc đời, ấy vậy mà cái tên khốn nạn mang danh là chồng vẫn không xuất hiện.

Dùng mấy giây để hồi tưởng lại trong đầu đoạn ký ức dài, Diệp Phỉ Thần lấy lại bình tĩnh: "Tự trách và trừng phạt không giải quyết được vấn đề gì, nếu đã biết sai lầm của mình thì nên sửa cho tốt."

Hứa Lượng là con trai của Kha Y Thuần, Hồ Thiểu Phong có lòng tham chiếm hữu biến thái với cô ta thì không nói đến, Diệp Phỉ Thần cũng biết Kha Cảnh cũng chính là Hứa Lượng đã bị Hồ Thiểu Phong bắt đi, không những vậy còn có chuyện làm ăn cũng cần hắn đối mặt. ***

Từ sau khi bỏ nhà đi, Hứa Quang như mất phương hướng, quần áo xốc xếch dính đầy vết máu khiến người qua đường né xa. Anh chỉ biết bước đi vô định theo bản năng, trong lòng chỉ nghĩ đến việc không thể để Hứa Lượng tìm được.

Đầu và bụng của anh đều rất đau, khó chịu nhất chính là vị trí khó nói ở sau lưng. Mỗi bước đi đều ảnh hưởng đến vết thương, cảm giác phát sốt khiến cơ thể anh lúc nóng lúc lạnh. Thời tiết đầu thu đã khô mát, lưng Hứa Quang lại bị mồ hôi lạnh làm ướt, đôi môi đỏ thắm vì nội tạng bị chấn thương mà phát tím.

Thực sự không đi nổi nữa, anh có cảm giác Hứa Lượng sẽ không tìm ra mình nên chật vật dừng lại lết chân ngồi bên trên lề đường, mỗi nhịp thở ra đều nóng khủng khiếp, anh nâng tay áo lau một tầng mồ hôi trên trán, ôm đầu gối nhìn vô thức vào dòng xe như nước chảy trên đường.

Anh sẽ cứ như vậy mà chết sao? Không, cho dù có chết, cũng phải tìm một nơi không ai biết... Thế nhưng, anh đã không còn sức lực để bò dậy.

Thanh Hòa đang dừng đèn đỏ, y đang bàn công việc qua tai nghe, đầu dây bên kia đang tức giận mắng chửi. Thanh Hòa cau lông mày, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét và không kiên nhẫn để tiếp tục cuộc trò chuyện, nhưng ngữ khí vẫn một mực ôn nhu, an ủi. Y nâng đôi mắt mệt mỏi lên, ánh nhìn cố định chuyển về phía xa.

Đèn xanh đã sáng lên, Thanh Hòa tháo kính mắt và hạ cửa sổ xuống, lúc này y mới thấy rõ người đang ngồi bên cạnh đường. Xe phía sau không kiên nhẫn ấn còi liên tục, Thanh Hòa ngay lập tức quay đầu xe qua bên đường dừng lại

"Chú Quang, chú Quang!" Thanh Hòa đẩy người trước mặt, lực tay cũng rất nhẹ nhưng Hứa Quang đã đổ nghiêng. Thanh Hòa nhanh chóng đỡ lấy, vừa chạm vào liền nhận thấy độ nóng muốn phỏng tay. Y cũng không hề ghét bỏ cơ thể Hứa Quang đang lắm bẩn, dùng mu bàn tay đụng vào mặt và cổ đã đỏ ửng, làn da ngăm đen cũng không che được sắc mặt trắng bệch, bờ môi tím thẫm đến đáng sợ, vết thương trên đầu lông mày bị sưng nghiêm trọng, mắt hoàn toàn không thể mở ra.

Trái tim Thanh Hòa bỗng nhói lên, y không thể tin Hứa Lượng sẽ đối xử độc ác với Hứa Quang như vậy. Kế hoạch của y là chậm rãi ly gián mối quan hệ của anh em họ. Hứa Quang nhất định sẽ nhượng bộ em trai, không thể không dọn ra ngoài ở, rồi y sẽ từng bước chinh phục anh. Sau đó, để anh trở thành người chỉ thuộc về y, tình cảm của anh sẽ chỉ dành cho y, ánh mắt cũng chỉ dõi theo y ...

Nhưng mà, Thanh Hòa thật sự không muốn thấy dáng vẻ thoi thóp này của Hứa Quang

"Hứa Lượng..." Thanh Hòa dùng âm thanh êm ái nôn ra cái tên này, điện thoại đổ chuông không ngừng cũng bị lờ đi. ****

Tác giả có lời muốn nói: Đứa trẻ hư phải bị trách phạt, Hứa Lượng bị Quang thúc chiều hư, khó tránh khỏi kích động ấu trĩ.

Ngọc mỗ thân thể không thoải mái ngốc hai ngày, cho nên chương mới lại đăng trễ, xin nghỉ nửa ngày về nhà nằm thẳng đơ.

Hi vọng tập GV cuối tiểu thiên sứ nổi loạn, vượt qua năm ta sẽ bỏ vào trong một cái trứng thối (???)

______Hết chương 16________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.