Hôm nay, cô đến công ty nộp đơn xin thôi việc.
Công ty có chế độ của công ty, đương nhiên không thể nói đilà đi, ít nhất phải làm tới cuối tháng. Cho nên, cô vẫn có trách nhiệm làm hếtcông việc của 1 ngày, chăm chỉ tới giờ tan tầm, mới chạy vội đến bệnh viện tìmanh.
Đây là lần đầu tiên, trong lúc thân thể bình yên vô sự mà côđến bệnh viện tìm anh. Trước kia, chỉ cần gọi 1 cú điện thoại, bất luận anh ởnơi nào cũng sẽ lập tức phi tới, cô chưa từng đến đây tìm anh.
Hiện tại nghĩ lại, côđúng là lợi dụng vị trí bạn gái tùy hứng, vậy mà 7 năm qua anh không có nửa câuoán hận.
Cô nhếch môi cười khổ.
Cả một ngày lòng không yên nổi, vừa muốn chạy nhanh tới gặpanh, nhưng khi đứng trước bệnh viện rồi thì ngược lại không dám vào.
Cô nên nói thế nào với anh? Nếu nói cho anh, cô và ThiệuQuang Khải đã không còn gì nữa thì anh có thể cảm thấy cô vì tịch mịch cô đơn mớitìm tới anh không?
Cảm giác này kém cỏi hết sức!
Huống chi, anh đã dự định sẽ ra nước ngoài, cô nói này đócòn có ích gì? Có thể xin anh ở lại ư?
Lúc trước khi cô rời bỏ anh, anh có kế hoạch khác cho cuộc đời,nay quay đầu, lại buộc anh phải buông tha cho tiền đồ tươi sáng –
Cảm giác này lại càng kém cỏi!
Cô có tư cách gì làm như vậy? Cô đã thiếu nợ anh rất nhiều rồi,càng nghĩ càng muốn phỉ nhổ chính mình.
Có lẽ trên trán cô có ghi 4 chữ “mịt mờ vô thố”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-chia-tay/73099/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.