Cánh cổng lớn cao vút của trung tâm triễnlãm rộng mở, anh đứng đó một mình trong bóng râm, xe phóng thật nhanh, chớp mắtđã đi được rất xa, Lăng Tiểu Manh không nhìn thấy rô, chỉ thấy con người ấy giờđã thành một đốm lờ mờ. 
Tạm biệt hóa ra lại là một việc vừa khókhăn mà cũng vừa đơn giản nhất, thật mầu thuẫn. 
*************** 
Sáng sớm hôm sau, Lăng Tiểu Manh lại nhận được điệnthoại của Tô Ngưng, giục cô đi xem sân bãi, rồi nói đã liên hệ được với mộtphòng làm việc thiết kế mẫu, bảo cô cùng tới gặp mặt. 
Khi nói chuyện, cô và Cố Chính Vinh đang trên đườngxuống núi, thấy cô nói chuyện, người hỏi kẻ đáp, anh liền nói một câu: “Nếu làviệc quan trọng, vậy em về trước đi, anh phải mai mới đi được.” 
Cô ôm điện thoại, rồi mới gật đầu, giọng Tô Ngưng đầudây bên kia vẻ hoài nghi: “Về trước? Cô chạy đi đâu đấy? Ai vừa nói thế?” 
Không thể chống đỡ nổi, Lăng Tiểu Manh cuống cuồng gácmáy, rồi nhìn Cố Chính Vinh, “Cô ấy nghe thấy đấy”. 
Ánh mắt lướt qua, cô lập tức im lặng không dám ho he,nhìn ra cửa sổ thả hồn vu vơ, người đàn ông này chẳng như trước nữa. 
Nhẫn nhục chịu đựng quen rồi, nhưng lần này không phảicảm giác đó, hình như cô trở nên không còn sợ anh như trước, rồi ngoái đầu trộmnhìn, ánh mắt anh hướng thẳng phía trước, miệng không mấp máy, hình như hơinhếch lên. 
Sao giống như anh đang hờn dỗi... 
Bầu không khí tĩnh lặng trong xe bỗng xuất hiện tiếngphì rất khẽ, Cố Chính Vinh nhìn sang, hóa ra cô đang cười, nhìn ra ngoài giả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-chay-tron-tinh-yeu/43025/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.