Biết rồi thì sao? Đây vốn chỉ là con đườngheo hắt, một mình rảo bước, bên cạnh chẳng có một ai, những người bước qua côcũng chỉ là ảo giác, toan nắm lấy tay họ, bóng hình ấy liền tan đi trong gió. 
*********************** 
Xe dừng lại, hai người họ cùng bước về phía thangmáy, muộn lắm rồi, trong gara không một bóng người, thang máy xuống thật nhanh,cô ngẩng đầu nhìn những con số đang nhún nhảy. 
Cửa mở, bên trong trống trơn, khi bước vào Tiểu Manhkhẽ mỉm cười, “Đi một mình vào đây sợ lắm”. 
Cố Chính Vinh cúi đầu nhìn mình, cô thấy hối hận vớinhững gì vừa nói, vội lấp liếm giả bộ cúi đầu tiếp tục đếm số. 
Chiếc cổ mảnh mai của cô nghiêng nghiêng vừa đủ đểthấy nó thật đẹp, làn da trắng nõn, đôi mắt chăm chú nhìn một điểm, nhưng khôngphải nhìn anh. 
Cố Chính Vinh không đáp, anh cũng nghiêng đầu, bốn bứctường trong thang máy đều làm bằng gương sáng rõ, anh nhìn thấy ánh mắt mìnhkhẽ hiện nụ cười, nhìn kỹ lại thấy như thoáng buồn. Trong lòng anh không cầmnổi vang lên: Giả bộ, Lăng Tiểu Manh, lâu vậy rồi mà em vẫn còn giả bộ sao. 
Tới trước cửa, Tiểu Manh rút chìa khóa trong túi ra,chiếc túi của cô quá lớn, đưa tay vào khua tới khua lui chỉ nghe thấy tiếnglách cách vang lên, chẳng nhìn rõ mình sờ được cái gì Cố Chính Vinh cũng chẳnggiúp gì, chỉ đứng bên cạnh nhìn cô. 
Lăng Tiểu Manh thấy anh nhìn mình vậy thì mặt mũi đỏau, sau cùng khi lấy được chìa khóa cô thở ra một hơi dài. Căn nhà này do CốChính Vinh mua, đương nhiên anh có chìa khóa, nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-chay-tron-tinh-yeu/43018/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.