Chương trước
Chương sau
Ba người có quan hệ ái muội trong mắt người khác đang ngồi cùng một cái bàn ăn cơm. Xác thật thực họ rất hút ánh mắt xung quanh. Đặc biệt là Anson cùng Garfield, hai người này dù đi đến nơi nào cũng sẽ trở thành mục tiêu chú ý.
Anson thanh lãnh cao ngạo. Garfield lạnh lùng dụ hoặc. Không chỉ diện mạo, khí chất của họ cũng thuộc loại xuất sắc.
Hôm nay mọi người không phải bởi vì diện mạo hoặc là khí chất của hai người mà đi theo. Lý do chính là cách hai người đối xử với một giống cái còn vị thành niên. Họ phủng ở trong lòng bàn tay lại sợ làm rơi, ngậm trong miệng lại sợ cắn trúng. Đương nhiên, còn có bộ mặt hai người bị phá hủy nghiêm trọng.
“Các ngươi có thể ăn chưa?”
Ta có tay, không cần các người hầu hạ!
Gia Lôi hận không thể đem chiếc đũa đâm trên người Anson cùng Garfield.
Hai người có vấn đề à? Một gắp đồ ăn, một múc canh, phối hợp ăn ý như vậy, chẳng lẽ đã quên vừa rồi đánh nhau đến chết sống?
Không nói gì, gỡ thịt cá bỏ vào trong chén của Gia Lôi, Anson nhìn thiếu niên đang căm giận cười cười, bắt đầu chuyên tâm ăn cơm.
Garfield cũng không nói gì, mút canh ra chén, thổi nguội đẩy tới tầm tay Gia Lôi, cúi đầu cũng bắt đầu chuyên tâm ăn cơm.
Gia Lôi ăn không vô.
Hai người này từ lúc rời khỏi hiện trường đánh nhau liền một trái một phải kẹp Gia Lôi chính giữa. Không đánh cũng không náo loạn nữa, họ đem tất cả sức lực dùng cho việc lấy lòng Gia Lôi.
Có thể cho ta con đường sống hay không? Bọn ngươi như vậy ta còn đường nào để chạy?
Bữa cơm này thời gian ăn cũng không dài, hai người biết rõ dù mình ăn ưu nhã cũng không đổi được ánh mắt khác của Gia Lôi. Họ cũng không giả bộ, gió cuốn mây tan quét hết mâm đồ ăn. Đồ ăn Gia Lôi ăn không vô bỏ thừa lại họ cũng không bỏ xót.
Che mặt, không nỡ nhìn thẳng hai người đang cười vui vẻ như chiếm được chiến lợi phẩm kia. Nửa chén cơm thừa cộng thêm thịt cá bị chọc nát nhừ, mà cũng làm cho bọn họ hưng phấn như vậy sao? Đúng là ấu trĩ.
“Karen, kế tiếp muốn đi chỗ nào?”
Nắm tay Gia Lôi, Anson thấp giọng hỏi. Ánh mắt hắn dung túng, tựa như Gia Lôi nói cái gì hắn cũng sẽ đồng ý.
“Đúng vậy, Karen muốn đi chơi ở đâu? Ta dẫn đi.”
Bên kia Garfield cũng không cam lòng yếu thế. Hắn kéo một tay khác của Gia Lôi đặt vào trong lòng bàn tay mình, thưởng thức.
Lại tới nữa. Mỗi người một bên, cũng không tranh đoạt được, rốt cuộc sao thành thế này?
Ta không nhớ rõ Anson cùng Garfield từng có nói chuyện với nhau. Chẳng lẽ thương lượng thông qua ánh mắt?
Đúng rồi, Anson biết thân phận thật sự của ta. Ta là giống cái quý hiếm, bên cạnh có mấy giống đực cường đại che chở cũng thực bình thường. Mà Garfield dùng thực lực của hắn chứng minh hắn có tư cách trở thành một người bảo hộ. Cho nên Anson mới chấp nhận tư cách của hắn, cho phép động tay động chân?
Cho ra kết luận này, mặt Gia Lôi đỏ rực như sắp nhỏ máu.
Một người chạy trốn không xong, hai người cùng nhau đến thì ta còn có thể có ngày lành sao?
Vì thế Gia Lôi dùng sức kéo tay lại nói.
“Ta cũng chưa muốn đi đâu, chỉ muốn đi ngủ.”
‘ Xoẹt ’
Hai đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Gia Lôi, lửa nóng làm người ngoài nhìn thấy cũng đỏ mặt.
“Ngủ cũng tốt. Đúng để thân thể không mệt mỏi thì cần nghỉ ngơi.”
Anson cố tình trấn định gật đầu. Cũng không biết hắn nghĩ tới cái gì hô hấp bỗng nhiên biến thực nặng.
“Ta có nhà gần đây, phòng vừa to rộng vừa thoải mái, hay đi đến đó?”
Theo Gia Lôi thật lâu, luôn không tìm ra cách chiếm được Gia Lôi, Garfield càng thêm gấp. Câu ‘ vừa to rộng vừa thoải mái’ tuyệt đối không phải phòng mà là giường, không tin xem đôi mắt lấp lánh kia.
Đáng nói chính là vẻ háo sắc cuồng dã không cố kỵ kia lại trên người luôn là hình tượng chính khí điển hình với bộ quân trang.
Vô lực ghé vào mặt bàn, Gia Lôi bị hai tên vô sỉ đánh bại.
Còn muốn chơi trò trái phải giáp công, đem ta đặt ở chính giữa ngủ chung? Không..... thể..... nào.....!
“Đột nhiên cảm thấy bên ngoài không khí thực tốt, ta muốn đi dạo một chút.”
“Được, ta cùng đi.”
“Chúng ta đi.”
Cả hai trả lời gần như cùng lúc. Anson nắm tay trái, Garfield cầm tay phải Gia Lôi.
Tính cách hai người đều lãnh đạm, không cười, nhưng ánh mắt đầy nhu tình. Bốn phía yên lặng nhìn bọn họ thâm tình say đắm.
Đi dạo phố cùng hai người đàn ông. Hai người cùng yêu mình. Ba người tay trong tay cùng nhau đi dạo. Tình cảnh này, trong mơ Gia Lôi cũng chưa có thấy qua.
Chung quanh, cả trong tối ngoài sáng đều có ánh mắt đánh giá. Gia Lôi không để ý, chỉ thấy rất mệt, tinh thần cũng mệt.
Gia Lôi đã đi qua mấy con phố? Cũng không chỉ một lần tìm cơ hội chạy trốn, nhưng mỗi một lần đều bị hai vị canh phòng nghiêm ngặt này phá hỏng.
Dùng vũ lực thì không phải đối thủ của họ. Dùng mưu kế, người ta khôn gấp mười lần đạo tặc nhỏ bé nào đó. Muốn giở trò cũng không thành.
Có thể vì cảm thấy Gia Lôi có chút mệt mỏi, cũng có chút hơi xấu hổ vì đã ức hiếp người, rốt cuộc sau hai giờ đi dạo (với ý định chạy trốn),Anson kết thúc hoạt động này. Hắn mang theo Gia Lôi ngoan ngoãn ngồi trên máy bay của Garfield.
“Ngươi vẫn không thích chúng ta?”
Biết rõ trốn không thoát còn không chịu từ bỏ. Hắn nên khen thiếu niên này có nghị lực sao?
Garfield ngồi ở một bên ôm lấy Gia Lôi ngồi ở ghế dựa thở dài.
Hắn thực buồn rầu. Tính tình hắn vốn không quen dỗ dành người khác. Người đầu tiên khiến hắn động tâm lại là người quật cường như vậy. Làm như thế nào để thiếu niên này không bài xích hắn, quả thực so với đánh quái thú còn gian nan hơn, thiếu chút nữa sầu trắng tóc.
Gia Lôi liếc mắt nhìn một cái, cười như không cười nói.
“Ngươi thử nghĩ xem có thể yêu được Anson hay không, thì sẽ biết ta sao không chịu tiếp nhận ngươi.”
Tất cả mọi người đều là giống đực, trời sinh không hợp, cái này gọi là số mệnh đã định hiểu không?
Khóe miệng Garfield giật giật.
Yêu Anson Alfred? Đùa cái gì vậy.
Anson hung hăng xoa xoa đỉnh đầu Gia Lôi.
Đứa nhỏ này lại muốn phá cái gì?
Bất quá hắn đã hiểu ý của thiếu niên.
Giống đực sẽ không yêu giống đực? Quả nhiên cần phòng bị vẫn là nữ tính. Cho nên hắn mới không đem tinh lực lãng phí đánh nhau cùng Garfield. Phải dùng sức thu phục tâm của Karen. Để Garfield phụ trách thanh trừ những kẻ xuất hiện chung quanh Karen là tốt nhất.
Chủ yếu chính là dù hắn mạnh cỡ nào cũng chỉ có thể ở trong bóng tối. Mà Garfield lại có thể cho Karen tự do ở Liên bang.
Có vị Thiếu tướng này thì những kẻ thân phận thấp hơn hoặc là năng lực yếu hơn sẽ e dè không dám dây dưa với Karen. Mặt khác với thân phận và năng lực của Garfield, thân phận trước kia của Karen sẽ không bị vạch trần. Ai sẽ dám ra tay với Karen?
Không được, dù sao vẫn phải cẩn thận đề phòng. Dù không biết thân phận thật sự của Karen cũng sẽ bị Karen hấp dẫn thì sao?
‘ Tít tít tít’
Garfield nhìn lướt qua chuông báo, sắc mặt hơi trầm xuống.
“Là Đại hoàng tử Addis Frederic.”
“Hoàng tử?”
Gia Lôi kinh ngạc hỏi lại, vì chưa từng thấy qua người hoàng tộc. Nghe nói Thú hoàng có hai người con. Đại hoàng tử có tính cách ôn nhuận khiêm tốn không kém Seleigh Leopold, nhưng không ai gọi hắn là quân tử như Seleigh Leopold. Bởi vì khi hắn tàn nhẫn lên cũng không lưu tình chút nào.<HunhHn786>
Công chúa U Lan Frederic là mỹ nhân có tiếng. Nghe nói làn da Công chúa trắng như tuyết, dung mạo đẹp hơn hoa, đôi mắt sáng long lanh trong veo như thủy tinh, giọng nói hay như chim hót. Tóm lại, đó là một người con gái hoàn mỹ không khuyết điểm. Nhưng rất ít người có cơ hội gặp được Công chúa. Hình như năm nay Công chúa cũng mười bảy tuổi rồi thì phải? Không biết người nào may mắn có thể cưới được cô ấy. Thật là làm người ta hâm mộ lẫn đố kỵ.
Ấn nút tiếp nhận cuộc gọi. Trên màn hình xuất hiện một vị tóc đỏ. Hắn là giống đực lại như không giống. Mặt mày xinh đẹp như tranh vẽ bước ra, làn da trắng như ngọc lập loè phát sáng. Đôi mắt màu rượu đỏ giống như ẩn chứa nhu tình, nhìn kỹ lại có chút nồng đậm ấm áp. Hắn là vị tình nhân thập toàn thập mỹ, giống như rượu tỏa hương thơm nhè nhẹ làm say lòng người.
Anson cùng Garfield đồng thời nhìn về phía Gia Lôi. Phát hiện sắc mặt thiếu niên bình tĩnh cũng không có biểu tình như bị mê hoặc, họ mới bình tĩnh đem ánh mắt nhìn trở lại màn hình.
Addis Frederic cứng đờ.
Ta lại không phải độc dược, nhìn một cái sẽ chết người sao?
Hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, Addis Frederic cười tươi, giọng cũng ôn nhu có thể làm chết người. Hắn tuyệt đối không thừa nhận mình đang cố ý. (Thật sự là hắn đang cố diễn)
“Buổi tối có yến tiệc, không biết ngài Anson Alfred có hứng thú tham gia hay không?”
Ý của hắn chính là...
Ngươi là nhân vật nguy hiểm, tới Thủ Đô để làm gì? Lập tức gặp mặt nói rõ ràng.
“Không có hứng thú.”
Hắn muốn ngủ cùng Karen, cái yến tiệc gì đó không có quan trọng.
Addis Frederic lại cứng đờ. Hắn đã sớm biết Anson Alfred lạnh lùng, thật đúng là một chút tình cảm cũng không có. Hắn ghét nhất giao tiếp cùng loại người này. Mà hôm nay còn chưa có đánh được.
Vì thế dời ánh mắt say lòng người đến thiếu niên, liền bị Anson che khuất.
Cả nhìn cũng không cho?
“Ngươi……”
‘ Bụp ’
Liên lạc bị cắt đứt.
Anson mặt vô biểu tình cúi đầu. Hắn cọ cọ đầu vào hõm vai Gia Lôi.
Dám dùng kế mê hoặc người của ta? Đi tìm chết đi.
Garfield thấy buồn cười. Hắn nghĩ đến biểu tình của Đại hoàng tử hiện tại, ý cười muốn ngăn cũng ngăn không được.
Không ngoài dự liệu của Garfield, biểu tình của Addis xác thật không tốt, mặt âm trầm quay đầu lại nhìn phía bên cạnh. Tuy rằng như vậy cũng không tổn hại dung nhan tuyệt mỹ của hắn, nhưng ám khí dày đặc, bộ dáng không còn đẹp như trời quang trăng sáng nữa.
“Ngươi không dạy dỗ thủ hạ nhà mình cách hành xử cho lễ độ sao?”
Nhìn người nheo mắt cười, Addis hận không thể đánh vào mặt hắn một đấm.
“Anson chỉ là không thích xã giao nhàm chán thôi. Người phụ trách ngoại giao của Dark Clan chúng ta cũng không phải là hắn.”
Sullivan nhún nhún vai, đôi mắt lộ ý trêu chọc.
“ Sullivan, nơi này là Thủ Đô. Thuộc hạ của ngươi chạy đến nơi đây náo loạn một trận, không cho một chút nhắc nhở mà được sao? Tốt xấu gì cũng cho hắn phối hợp với tình hình đi? Những người chủ trương khai chiến đã phái người chạy đến chỗ phụ hoàng cáo trạng rồi.”
Lũ ngu xuẩn, bọn họ cho rằng bắt Anson Alfred là có thể đả kích đến Dark Clan? Không nói đến có thể làm gì Dark Clan hay không, chỉ nói đến có thể bắt Anson Alfred được hay không cũng khó mà nói.
Không thấy Sullivan chạy tới đây sao? Trời biết hắn mang đến bao nhiêu người. Đến nay Chính phủ Liên Bang trừ biết mấy người lộ mặt, đối với những người khác hoàn toàn không biết gì cả. Như vậy còn muốn tiêu diệt Dark Clan? Chẳng phải là buồn cười.
“Vậy ngươi khiến cho hắn đến đây đi, cùng ta dài dòng làm cái gì?”
“ Sullivan Elvis!”
“Thôi được rồi, ta cho ngươi chủ ý.”
Addis đưa lỗ tai lại gần, chờ Sullivan nhỏ giọng nói hai chữ, hắn liền thét lên.
“ Sullivan, ngươi là biến thái.”
Addis giận dữ chỉ vào kẻ lộ vẻ mặt vô tội. Nếu không phải cố kỵ thân phận, hắn còn muốn phun nước miếng.
Người này sao lại bảo hắn đi trộm người? Đúng, chính là chữ "trộm". Hắn đường đường là Hoàng tử, sao có thể đi trộm người yêu của người khác? Mà vì sao phải tự mình đi trộm? Phái những người khác đi không được sao?
Giống như trừ hắn ra không ai có thể thành công bắt được giống cái kia.
Xem cách Anson đối xử với giống cái kia mà xem, nếu thật sự có thể ‘thỉnh’ giống cái tới yến tiệc, thì hắn tự nhiên cũng đi theo tới. Đây xác thật là biện pháp nhanh chóng và hữu hiệu.
“Tùy ngươi, ta chỉ cho ngươi kiến nghị, dùng hay không mặc ngươi. Nếu ngươi tiếp thu thì mau chóng động thủ. Với hiểu biết của ta đối với phó lĩnh nhà mình, hắn sẽ đem Karen đến một phòng nào đó, sau đó đại khái sẽ……”
Dùng một ánh mắt ám chỉ ‘ngươi hiểu mà’ nhìn Addis.
“Nếu đợi tới lúc đó rồi ngươi mới đi trộm người, thì ta cam đoan hòa bình mà ngươi hy vọng nhìn thấy sẽ bị Anson phá tan thành từng mảnh. Dục vọng không được thỏa mãn, thường thì đều không nói đạo lý. Huống chi, bên cạnh giống cái kia còn có một người khác cũng muốn xô ngã hắn? Không biết Thiếu tướng Garfield khi nổi điên có lợi hại hơn so với phó thủ lĩnh nhà mình hay không?”
Sờ cằm, Sullivan tâm trạng tốt cực kỳ.
Addis không nói lời nào xoay người liền đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.