Vất vả cả ngày cuối cùng lại là công dã tràng, Garfield mang theo một thân mỏi mệt trở về chỗ ở. Không muốn tắm rửa, cũng không thay quần áo, cứ như vậy lười nhác nằm ở trên sô pha phát ngốc. Trên mặt chốc lát cười tươi như gió xuân, trong chốc lát lại nặng nề như mưa dầm. Còn đâu một bộ trầm ổn khí phách ngày xưa?
“Hắn rốt cuộc trốn đến đi đâu vậy? Làm như thế nào thoát thân?”
Lẩm bẩm hỏi ra vấn đề ai cũng trả lời không được, Garfield bực mình hung hăng xoa xoa ấn đường.
Hôm nay ở trong nước sông tìm không được người, hắn liền phân phó đội cứu hộ đội dọc theo bờ sông tìm kiếm không ngừng. Cả ở cửa sông, ven bờ biển cũng lục soát, nhưng không có chính là không có.
Người kia cũng sẽ không thể bay lên trời, hay bơi ngược dòng nước tới thượng nguồn càng không có khả năng. (Chỉ có hắn tự cho là vậy)
Một người sống biến mất trước mắt tìm không thấy, quả thực khiến hắn đau dạ dày.
Đại khái chỗ dễ chịu duy nhất chỉ có…… Mông.
Trên mặt phiếm hồng, bàn tay không tự chủ được sờ chỗ từng bị người kia tập kích qua. Từ xưa đến nay chỉ duy nhất một người tấn công được mông hắn. Còn trực tiếp động thủ. Khẩu vị đúng là nặng.<HunhHn786>
Đã mất công hạ thủ sao còn muốn trốn đi? Không lưu luyến một chút nào sao?
Nhìn phản ứng của người này năm lần bảy lượt muốn bỏ chạy mà xem. Người ta hình như không mấy ưa thích hắn. Bất quá không quan trọng, ai truy đuổi tình yêu mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-chay-tron-cua-giong-cai/584217/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.