Chương trước
Chương sau
Nhướng mày nhìn gương mặt đầy máu, cũng không biết là hôn mê hay là thật sự đã chết, Gia Lôi thấy tâm tình tốt hơn.
Biến thái đúng không? Yếu ớt đúng không? Đánh chết ngươi cũng là ngươi tự tìm.
Nhưng mà......
Cúi đầu nhìn nửa đoạn dưới thân thể là cái đuôi cá, còn sáng lấp lánh, tâm tình tốt đẹp của Gia Lôi nháy mắt không còn.
Thân thể này làm sao gặp người? Chờ bị người ta kéo đi cưỡng chế sinh con sao?!
Gia Lôi chăm chú vào nhìn gương mặt đầy máu, đôi mắt chậm rãi nhiễm dày đặc sát khí.
Đều là do ngươi. Nếu không phải ngươi muốn bóp chết ta, ta cũng sẽ không biến thân. Đi tìm chết đi hỗn đản!
Đứng dậy muốn giẫm lên mặt tên hỗn đản, nhưng Gia Lôi lại quên "chân" hiện tại cùng trước kia khác biệt rất lớn. Thao tác không đúng kỹ thuật, kết cục chính là ngã thật mạnh trên người Sullivan.
"Hự...."
Người đáng thương còn chưa chết phát ra âm thanh thê lương. Ngực như bị phá vỡ, kèm theo âm thanh này là một dòng máu đỏ tươi thong thả tràn ra khóe môi.
"Mẹ nó, sẽ không phải bước đi cũng học lại từ đầu chứ?"
Lời thô tục cũng vứt ra, có thể thấy được tâm tình Gia Lôi lúc này rất không xong. Đến nỗi hoàn toàn không chú ý người bị đè ở dưới thân thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Chẳng lẽ Sullivan Elvis sẽ chết như vậy ở chỗ này. Uất ức... uất ức kết thúc cuộc đời huy hoàng sao? Nhưng hắn mạng lớn, ở thời điểm gần tắt thở cứu tinh đã xuất hiện.
"Tít tít tít...."
Gia Lôi lẳng lặng nhìn "vật nhỏ" phát ra âm thanh không ngừng, biểu tình trên mặt cũng phát sinh biến hóa.
Gia Lôi một lần nữa kiểm tra danh tính người này.
Một người có thể sử dụng được công cụ cứu hộ tiên tiến nhất toàn Liên bang, thân phận nhất định không đơn giản?
Ai cũng biết thiết bị định vị mới nhất này rất được mọi người tôn sùng. Sở dĩ như vậy chính là bởi vì nó có thể xác định vị trí chính xác hơn, còn có thể thiết lập các tọa độ, còn có thể đem vị trí này chuyển thành tọa độ, để đối tượng ở nơi khác có thể nhảy đến gần chủ thể trong vòng năm mét.
Nghe nói dù là máy bay loại nào cũng có thể đến, mặc kệ có công năng nhảy hay không.
Có lẽ người này trước khi hạ cánh cũng đã dùng thiết bị định vị để nhảy, nhưng đã xảy ra chút sai lầm, mới có thể mới xuất hiện ở đây?
Xét thấy có bài học lần trước của Garfield, Gia Lôi thực sự không muốn lại phải gặp một người phiền toái.
Nhưng hiện tại hối hận còn có đường lui sao? Người này đã thấy được ta biến thân, lại thích tra tấn người. Có trời mới biết khi hắn tỉnh lại là địa ngục gì chờ ta. Nếu còn chân thì tốt rồi.
Á?
Trợn to mắt nhìn đôi chân thẳng tắp thon dài.
Sao lại thế này? Vừa mới nghĩ tới chân, cái đuôi liền biến mất?
Chẳng lẽ thông qua ý niệm có thể khống chế biến thân? Thử lại xem, tưởng tượng đuôi cá.
Quả nhiên hai chân lại lần nữa biến thành đuôi cá.
Thật tốt quá, ông trời cuối cùng đã cho ta một đường sống!
Vì thế mặt mày hớn hở, Gia Lôi nhìn người nào đó còn hôn mê chưa tỉnh, nở nụ cười thật ôn nhu.
Cưng à, chúng ta yêu nhau đi!
"Mau đến xem, nơi đó có máy bay."
Chờ không kịp máy bay dừng hẳn, Anson trực tiếp mở cửa nhảy ra ngoài. Phía sau là mười mấy người mang mặt nạ đen trắng cũng bước chân vội vàng, gấp gáp nhảy xuống khỏi máy bay đi theo.
Đến gần máy bay, bước chân hắn chậm lại, vừa ổn định tâm thần vừa nháy mắt ra hiệu cho trợ thủ đắc lực.
Không có ai nói lời nào, mọi người chỉ gật đầu nháy mắt, đánh úp về phía máy bay kia.
Một người nâng cánh tay, kéo cửa ra. Người thứ hai chui vào trong. Những người khác không có theo vào, vây quanh canh giữ. Toàn bộ động tác từ đầu đến đuôi chỉ trong nháy mắt, lặng yên không một tiếng động, như là tập luyện qua mấy ngàn lần.
Lạnh mặt, Anson sải bước đi vào. Hắn nghĩ đến rất nhiều loại khả năng sẽ gặp được, cũng có chuẩn bị sẵn sàng tâm lý nhất định. Sớm biết có phản đồ bán đứng thủ lĩnh, trong lòng hắn liền đã có tính toán sẵn.
Lúc này đây, thủ lĩnh trọng thương, có thể sống sót đã tương đối không dễ dàng.
Mà khi thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt xong, hắn cảm thấy mình chuẩn bị tâm lý còn chưa đủ.
Trong không gian đầy máu tươi, một giống cái nhu mì kiên định âu yếm bảo vệ giống đực của mình.
"Phó thủ lĩnh, cái này......"
Nâng cằm biểu tình cực độ kinh hoảng, giống cái kia dùng đôi tay gắt gao che chở Sullivan. Người mang mặt nạ đè thấp giọng hỏi.
"Làm sao bây giờ?"
Hắn vọt vào tới liền nhìn thấy thủ lĩnh bị người ôm vào trong ngực. Người ôm thủ lĩnh là giống cái tương đối mỹ lệ mê người, đang cả kinh nhìn họ.
Những người đi theo thủ lĩnh lang bạt đều biết, thủ lĩnh chán ghét phế vật cùng giống cái. Thủ lĩnh không ngừng nói với mọi người giống cái so với phế vật còn đáng ghét hơn. Hắn không chút nghi ngờ, nếu ngày nào đó có giống cái không có mắt dám trêu chọc thủ lĩnh sẽ có kết cục gì.
Nhưng sự việc trước mắt là như thế nào đây? Quả thực nhận thức bị điên đảo hoàn toàn sao? Thủ lĩnh nhà mình đối với giống cái căm thù đến tận xương tuỷ, sao mềm như bông nằm ở trong lòng ngực một giống cái? Chẳng lẽ trong mấy ngày thủ lĩnh lẩn trốn đã gặp phải chân mệnh sao? Vì thế nhân sinh quan của thủ lĩnh đổi mới, từ đây không bao giờ chán ghét giống cái nữa?
Nhìn trời, người mang mặt nạ hoang tưởng, cảm thấy đúng là truyền thuyết......
Không để ý đến thủ hạ thần kinh thác loạn, Anson ổn định tinh thần đi đến ngồi bên cạnh Gia Lôi.
Không gian máy bay rất lớn, nội thất trang trí rất sang trọng. Ngay cả thiết bị cảnh báo cũng là sản phẩm tinh xảo hàng đầu. Khi có người bước lên sẽ tạo ra một âm thanh du dương nghe rất ngọt ngào.
Rõ ràng âm thanh này bình thường ngọt ngào, nhưng với giống cái trong thời điểm này, không khác hồi chuông báo tử.
Giống cái này tỏ vẻ bất lực, yếu ớt, mặt vốn tái nhợt càng thêm không có chút máu. Ngón tay gắt gao nắm chặt vạt áo của người trong lòng ngực, dường như làm như vậy mới có thể có cảm giác an toàn.
Tới gần bước chân không tự giác chậm lại, đôi mắt xanh biếc của Anson có chút ấm áp. Hắn từ nhỏ tính tình lạnh lùng, trên đời này có thể làm hắn rung động không nhiều lắm. Nhưng đối với giống cái oàn tâm toàn ý tốt với thủ lĩnh hắn tương đối có thiện cảm.
"Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi."
Hiếm thấy được Anson nhiều năm lạnh như khối băng có vài phần ôn nhu. Hắn ngồi xổm trước mặt Gia Lôi, vừa nói vừa lấy ra một viên thuốc đưa vào trong miệng Sullivan. Thấy thủ lĩnh đã nuốt xuống, hắn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Ngươi cho hắn uống cái gì?"
Vội vàng kêu lên, giống như sốt ruột người trong lòng, Gia Lôi dùng ánh mắt căm tức nhìn Anson. Ánh mắt như nói "Nếu ngươi làm bị thương hắn, ta liền cùng ngươi liều mạng".
Mỗi một đạo tặc thành công đều có thâm niên diễn xuất. Vì bảo vệ tính mạng, cũng vì có được đồ vật, có khi không thể cậy mạnh. Cho nên bọn họ phải biết làm như thế nào gạt người. Khi nên khóc thì khóc, nên cười thì cười, biến từ kẻ điên biến thành giáo sư chỉ trong nháy mắt thôi.<HunhHn786>
Cho nên ngàn vạn đừng tưởng rằng đạo tặc đều không có học thức, là mãng phu. Bọn họ có tri thức cao hơn người khác nhiều.
Không tin mọi ngươi nhìn người trước mắt xem. Vẫn luôn run bần bật rồi lại quật cường không chịu vứt bỏ người đàn ông của mình. Một giống cái dũng cảm, mặt tái nhợt, đôi mắt ngấn lệ, ai dám nói đây là đang diễn kịch?
Ertan từng dạy Gia Lôi làm thế nào gạt người. Muốn lừa gạt người khác thành công đầu tiên phải lừa gạt được chính mình trước. Cả chính mình cũng lừa không được dựa vào cái gì đi lừa người khác?
Đối mặt kỹ thuật diễn tuyệt vời đã khiến Ertan chết ngất ở trên bờ cát của Gia Lôi, Anson dễ dàng bị lừa. Người thuộc hạ đứng ở một bên cũng bị lừa. Dù hắn vẫn luôn đề phòng, nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía Gia Lôi sớm đã không có lãnh đạm.
"Gọi người tiến vào, đem thủ lĩnh về trị liệu."
Không có trả lời Gia Lôi, Anson phân phó xuống thuộc hạ. Lúc sau mới dùng giọng điệu càng thêm ôn hòa nói:
"Nếu không yên tâm, ngươi cũng có thể cùng đi. Có cần ta đỡ không?"
Mặc kệ thế nào hắn cũng không thể để giống cái này rời đi. Không cần biết đối phương là ai, có yếu ớt hay không, trước khi thủ lĩnh tỉnh lại bất cứ ai có tiếp xúc qua thủ lĩnh đều sẽ bị theo dõi kiểm tra.
Đương nhiên, giống cái này sẽ có đãi ngộ tốt hơn nhiều, ít nhất không cần ngồi trong phòng giam chịu tội. Một gian phòng sạch sẽ thoải mái đang chờ đợi....
"Ngươi vừa mới...... gọi hắn là thủ lĩnh sao?"
Giọng nói nhỏ nhẹ, Gia Lôi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nhìn người trong lòng ngực, lại nhìn nhìn Anson, cuối cùng lại nhìn nhìn thủ hạ đang xoay người đi ra. Vẻ mặt phảng phất như mới phát hiện điều rất kỳ quái, rồi lập tức kinh sợ run lên.
"Các ngươi rốt cuộc là ai?"
Người xấu!
Thuộc hạ đi ra ngoài đã trở về, yên lặng ở trong lòng phun tào. Bọn họ là Dark Clan. Trong mắt người khác là người xấu? Quả thực là ma quỷ. Giống cái đáng thương này không biết sẽ thế nào khi phát hiện người mình thích là Thủ lĩnh tổ chức Dark Clan, có thể bị dọa hôn mê không?
Hai người mới tiến vào cũng cứng đờ. Vị giống cái kia ôm thủ lĩnh không muốn buông tay, lưu luyến gắt gao nhìn chằm chằm thủ lĩnh không bỏ. Bọn họ đều cảm thấy đáng thương vô cùng.
Bọn họ không giống người khác. Họ là thân tín của thủ lĩnh. Bọn họ không ai không biết thủ lĩnh chán ghét giống cái, còn biết thủ lĩnh là người lãnh khốc cỡ nào.
Thủ lĩnh nhìn như đa tình kỳ thật vô tình.
"Đi thôi, chúng ta cũng nên rời khỏi nơi này."
Vẫn không có trả lời câu hỏi của Gia Lôi, Anson tránh ra, ý bảo Gia Lôi đi trước.
Gia Lôi chân tay luống cuống đứng ở nơi đó.
"Ta...... muốn về nhà có được không?"
Những sợi tóc màu bạch kim dài rũ trên vai, lông mi thật dài run run, môi mấp máy, đôi tay theo bản năng nắm chặt lại.
Gia Lôi biết chính mình hiện tại bộ dáng có bao nhiêu lừa tình. Khuôn mặt không cần giả bộ cũng có thể lộ ra ba phần yếu đuối, huống chi dùng kỹ thuật diễn cao siêu?
Nói đến diện mạo, Gia Lôi liền nhịn không được lại muốn giết người. Trước khi chuẩn bị diễn xuất, Gia Lôi đã liếc qua màn hình điều khiển nhìn kỹ bộ dáng mình hiện tại.
Vẫn là khuôn mặt kia nhưng đặc điểm đã thay đổi chút ít. Vốn là người lai Xà Tộc, trên người dương khí không nhiều lắm, dù sao bọn họ là động vật máu lạnh không dương khí cũng không hiếm lạ, chỉ cần không nữ khí là được.
Nhưng hôm nay cả tà mị âm lãnh cũng suy giảm. Muốn ta tức hộc máu sao?
Nhìn cánh môi màu hồng phấn nổi bật trên màu da trắng nõn, không câu nhân cũng có thể làm người ta mềm ba phần xương cốt. Như thế này, giống đực nào thấy mà không phát tình?
Tóc vốn ngắn và dựng đứng đã trở nên dài và mềm mại rũ xuống hai bên. Duy nhất may mắn chính là đôi mắt lạnh nhạt khi nheo lại "không đứng đắn" đã thành thật hơn rất nhiều.
Cũng bởi vì thấy rõ mặt mình, Gia Lôi mới có thể kiên trì thực hiện kế hoạch thoát thân.
Khẳng định Chính phủ Liên Bang chó má kia đem mớ hỗn độn Tân Dân Cục đổ hết lên trên đầu ông đây phải không? Trước khi ngất xỉu hình như ông đâu có nghe được một tiếng nổ mạnh. Nếu không có nghe lầm thì hiện tại ông đây là người chết? Như vậy trong một khoảng thời gian ngắn, sẽ không bị phát hiện thông qua nhận dạng. Vậy muốn tìm đường sống hẳn là sẽ không quá khó?
"Thực xin lỗi, ta hiện tại còn chưa thể đưa ngươi về nhà. Nhưng ngươi có thể nói cho ta địa chỉ nhà ngươi. Ta sẽ phái người thông báo cho người nhà rằng ngươi mạnh khỏe."
Nói thật dễ nghe, Gia Lôi ngầm bĩu môi. Đã bắt đầu điều tra tình huống sao? Thật không hổ danh là phó thủ lĩnh Dark Clan. Quả nhiên khôn khéo.
Nhưng bĩu môi xong Gia Lôi lại bắt đầu cười không ngừng. Có điều Gia Lôi có đoán cũng đoán không ra lần này mình rước lấy nhân vật phiền toái nhiều hơn trước.
Sullivan Elvis, thủ lĩnh Dark Clan. Thủ hạ đều mang mặt là một minh hoạ tốt nhất cho thấy bản sắc độc đoán của hắn ta.
Có rất nhiều truyền thuyết về Sullivan. Lạnh lùng, điên rồ, bản chất khát máu là được nói đến nhiều nhất về con người này.
70 năm trước, người đàn ông này thậm chí giết chết một chục người Serbia, thiếu chút nữa khiến cho gia tộc Elvis biến mất khỏi vị trí mười đại thế gia. Không có ai biết hắn vì cái gì phát cuồng, Long tộc đối với việc này rất kín tiếng. Sullivan cũng chưa từng hé lộ ra. Nhưng có nhiều lời đồn không chính thức, Gia Lôi cũng không rảnh rỗi đoán mò, lại không nghĩ đến có một ngày mình thật sự gặp người này.
À...... mà khiến cho Gia Lôi càng không thể tưởng được đó chính là bản thân còn dùng đuôi đánh hắn hai cái.
Thấy Gia Lôi thật lâu không nói lời nào, Anson cũng không ngại nói thất lễ, rồi nắm tay lôi kéo Gia Lôi đi ra khỏi máy bay.
Ngoan ngoãn cúi đầu đi theo, Gia Lôi không giãy giụa cũng không kêu to. Cho đến khi tiến vào một máy bay khác, Gia Lôi mới ngẩng đầu nói:
"Ta muốn ở bên anh ấy."
"Ngươi chắc chắn không?"
Anson có chút ngoài ý muốn hỏi lại. Thủ lĩnh đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, nơi đó không có chỗ để nghỉ ngơi.
Bất quá thấy giống cái quan tâm thủ lĩnh của mình như vậy, hắn vẫn đồng ý. Đôi mắt hắn càng thêm nồng đậm ấm áp.
"Chắc chắn."
Gia Lôi gật đầu thật mạnh, sau đó lại nhỏ giọng giải thích.
"Không nhìn anh ấy, ta không an tâm."
Giống cái rũ đầu xấu hổ, bộ dáng quá đáng yêu. Anson nhịn không được dùng bàn tay vỗ vỗ đầu an ủi Gia Lôi.
"Được rồi, ta sẽ nói người dọn giường tới ngoài phòng cách ly chỗ có cửa sổ. Như vậy ngươi có thể vừa nghỉ ngơi vừa được nhìn thấy thủ lĩnh."
Đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy niềm vui, Gia Lôi mỉm cười.
"Cám ơn...."
Gia Lôi thật sự vui mừng. Không bị nhốt trong phòng là có nhiều không gian hoạt động, cơ hội chạy trốn cũng rất nhiều. Vì trong mắt người khác Gia Lôi là giống cái, lại có quan hệ đặc biệt cùng Sullivan. Lúc Gia Lôi muốn đi vệ sinh hay tắm rửa gì đó, ai dám đi theo?
Yêu cầu của Gia Lôi không nhiều lắm, có thể đánh cướp một máy bay là được. Nhưng trước tiên phải giải quyết những người khác.
Ha ha, không biết người nào xui xẻo sẽ trở thành vật hi sinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.