7.
“Em vẫn là đến rồi” Trang Bạch không quay đầu lại noi.
Trong giọng nói tràn đầy vẻ cam chịu.
“Anh, rốt cuộc là ai?”
Tôi len lén tự véo vào chân mình.
Không phải là mơ.
Đêm đó trong thùng xe tôi đã thật sự nhìn thấy.
Không phải lóa mắt.
“Xem ra em thật sự một chút cũng không nhớ ra tôi.” Anh cười khổ nói.
Lắc đầu kèm với tiếng thở dài.
Tấm rèm của khẽ đong đưa.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào trong phòng.
Vừa cô tịch, vừa bi thương.
Tôi không tiếp tục hỏi nữa.
Tuy rằng có chút sợ, nhưng lý trí nói với tôi, hiện tại điều quan trọng nhất trước mắt là giúp anh băng bó vết thương. Tôi bật đèn và mang hộp đồ sơ cứu đến.
Lúc nhìn thấy hình xăm đầu hồ ly nho nhỏ trên vai anh, thân thể tôi vô thức trở nên cứng đờ.
Dường như có một đoạn ký ức mơ hồ đang kêu gào muốn bật ra khỏi tâm trí thôi.
Thoáng qua trong nháy mắt, mơ hồ không thể bắt được.
Cảm giác này, thật là kỳ quái.
“Có cần tôi giúp anh một chút không?” Tôi lắc lắc đâu
“Xin lỗi.”
Băng bó được một nửa, anh đột nhiên lên tiếng.
“Đang tốt đẹp mà sao anh lại nói xin lỗi?”
“Việc hotsearch có thể cho tôi chút thời gian không, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết.”
Anh nghiêng đầu, đôi mắt tím chăm chú nhìn tôi không chớp mắt.
Xinh đẹp đến nghẹt thở.
“Viết thương này của anh, là bị khi đến gặp Liễu Miên Miên à?”
Không phải nói là họ đi hẹn hò sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà anh lại bị thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-chan-dat-anh-de-ho-ly/4206783/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.