Sự khác biệt rõ ràng nhất của việc chuyển ra khỏi trường đó chính là thời gian sống chung của hai người nhiều hơn trước.
Nhưng Đàm Mặc cảm thấy còn có thể nhiều hơn một chút nữa.
Anh có điều kiện này, cũng có năng lực như thế. Đàm Mặc có thể đáp ứng mọi nhu cầu ngoài giờ học của Kiều Lam, thư viện, phòng tự học, phòng tập thể thao, Đàm Mặc đều có thể chuẩn bị đầy đủ toàn bộ trong nhà, tất cả hoạt động kèm theo, anh đều có thể hoàn thành cả.
Với chuyện này, Đàm Mặc thống kê rất rõ ràng, từ tám giờ sáng hôm qua tách ra từng người lên lớp, buổi tối bảy giờ về đến nhà, bỏ qua thời gian ăn cơm trưa cùng nhau, một ngày hai mươi bốn giờ bọn họ ở bên nhau mười sáu tiếng.
Vừa khéo là hai phần ba ngày, Đàm Mặc xem như hài lòng với khoảng thời gian này.
Hôm qua xem như hài lòng nhưng hôm nay thì không hài lòng lắm, bởi vì giai đoạn chuẩn bị cho hoạt động câu lạc bộ đầu tiên của Kiều Lam cuối cùng đã kết thúc, bây giờ bắt đầu tiến vào giai đoạn nghiên cứu và thảo luận.
Giai đoạn này không thể làm việc riêng nữa.
Buổi chiều học xong, Kiều Lam đến câu lạc bộ. Đàm Mặc mặt không biểu cảm ở ghế sau xe. Bác Trần liếc nhìn Đàm Mặc qua gương. Dù sao cũng là đứa bé mà ông nhìn từ nhỏ đến lớn, bác Trần có thể đoán được đại khái lý do Đàm Mặc không vui.
Tuy nhiên, khác với suy nghĩ của Đàm Mặc, bác Trần không cảm thấy Kiều Lam thế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cham-soc-vai-ac-om-yeu/495998/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.