“Bạn cùng phòng thế nào?” Đây là chuyện Kiều Lam quan tâm nhất. Ai bảo Đàm Mặc chưa bao giờ giao tiếp với người khác một cách bình thường cơ chứ.
Đàm Mặc ngẫm nghĩ rồi đưa ra đánh giá: “Rất tốt. Em thì sao?”
“Em chưa gặp.” Kiều Lam nói. “Em là người đầu tiên đến. Đợi bọn mình mua đồ xong trở về chắc đến gần đủ rồi đó.”
Đàm Mặc “ừ” một tiếng, qua một lúc lâu mới như thể kịp phản ứng lại: “Chúng ta đi mua gì?”
Kiều Lam: “…”
Lúc này, Đàm Mặc chẳng có chút thông minh thiên tài nào cả, trông vừa ngốc vừa không biết làm sao.
Trước đó đã nói là đi mua đồ cùng Kiều Lam, lúc bàn xong anh hoàn toàn không có ý kiến gì cả, như thể mình biết tất cả mọi chuyện. Hóa ra sự thật là Đàm Mặc chẳng biết gì hết, Kiều Lam nói gì anh cũng gật đầu.
Kiều Lam bị chọc cười.
“Có rất nhiều thứ phải mua, đặc biệt là anh ngay cả túi quần áo cũng không mang.” Là một sinh viên nội trú, lại còn là một sinh viên từng lên đại học có kinh nghiệm trọ ở trường, ngược lại Kiều Lam biết tất cả mọi thứ. “Đầu tiên phải làm thẻ điện thoại, để thuận tiện liên lạc ở tỉnh này hơn, hình như có gói cước sinh viên gì đó thì phải. Sau đó là mấy đồ dùng hằng ngày như khăn mặt, bàn chải đánh răng các thứ. Mua xong những thứ đó bọn mình lại đến trung tâm mua sắm mua quần áo.”
“Được.” Đàm Mặc vẫn ngoan ngoãn đồng ý như trước.
Bên cạnh trường học có một siêu thị lớn, vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cham-soc-vai-ac-om-yeu/495979/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.