Kiều Lam không phải một người hay để lộ cảm xúc. Nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy Đàm Mặc đang đứng và đi như những người khác, cô không cầm được nước mắt.
Từ tháng một đến tháng chín bây giờ đã gần hai trăm ngày đêm. Đàm Mặc chưa từng nói anh muốn đi đâu, cũng không hề nói mình sẽ trở về. Có đôi lúc, Kiều Lam thật sự nghĩ rằng Đàm Mặc có thể sẽ không trở lại nữa.
Đối với những người khác mà nói, họ chỉ sửng sốt và kinh ngạc khi Đàm Mặc lại trở về một lần nữa và đứng lên. Nhưng đối với Kiều Lam, giây phút khi gặp lại Đàm Mặc, trái tim lơ lửng cuối cùng kia rốt cuộc cũng dần dần quay trở lại như ban đầu.
Sau lưng bỗng có lối về và nơi để nương tựa.
Bên ngoài phòng học có rất nhiều học sinh đẩy cửa nhìn vào trong. Xôn xao bàn tán. Ngược lại, trong phòng học lại cực kỳ yên tĩnh, hầu như tất cả mọi người đều đang dán mắt vào Đàm Mặc.
Vẻ ngoài của anh vốn cực kỳ xuất sắc, chỉ là mọi người lại bỏ qua điều đó vì đôi chân tàn tật của anh. Nhưng bây giờ, anh đứng lên như bao người khác, thân hình cao gầy, đôi chân thon dài, nước da của thiếu niên lại rất trắng, khuôn mặt luôn bị mọi người xem nhẹ bỗng tăng lên không chỉ một bậc. Nhìn sang, mọi người lập tức cảm nhận được hai chữ.
Kinh diễm.
Đàm Mặc đứng lên hoàn toàn không thua Hách Anh và Trần Diệu Dương, thậm chí anh còn chói mắt hơn cả bọn họ.
Bởi vì trước khi Đàm Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cham-soc-vai-ac-om-yeu/495943/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.