Kiều Lam biết rằng bây giờ Đàm Mặc rất ỷ lại vào cô, thế nhưng lời của bác Trần vẫn có chút gì đó là lạ. Kiều Lam cũng không nghĩ quá nhiều.
Bác Trần thẳng thắn thừa nhận rằng mình có ý muốn giúp cô, nhưng ông cũng khẳng định rằng mình cần cô giúp đỡ. Kiều Lam cảm thấy mình đã bị thuyết phục.
Cô vừa thu dọn đồ đạc vừa cảm thán, được bao ăn bao ở, ăn sung ở sướng, tại sao lại không đi cơ chứ.
Aizz, mình thật sự quá thực tế rồi.
Kiều Lam không có nhiều đồ đạc, cô mang theo một ít quần áo và sách vở, không bao lâu sau đã xuống lầu, lên xe, sau đó nói chuyện phiếm với bác Trần.
Có vài lời bác Trần không nói trước mặt Đàm Mặc, nhưng bây giờ anh không có ở đây, bác Trần cũng không kiêng dè gì cả, chẳng hạn như nói chuyện về gia đình của Kiều Lam.
Bác Trần hỏi Kiều Lam cô không về nhà thì cha mẹ cô có lo lắng hay không, Kiều Lam cũng không giấu giếm. Đứng ở góc độ là một người đứng xem kể về đám người cực phẩm nhà họ Kiều, Kiều Lam cảm thấy mình hoàn toàn ổn.
Bác Trần nhìn vẻ mặt thản nhiên của Kiều Lam qua gương chiếu hậu, thầm nghĩ cô bé này thật sự trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều.
Bởi vì mắc hội chứng Asperger nên Đàm Mặc gặp rất nhiều khó khăn trong việc kết bạn với những đứa trẻ đồng trang lứa. Trước đây bác Trần nghĩ, nếu ngày nào đó Đàm Mặc có được một người bạn thân, vậy thì người bạn đó hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cham-soc-vai-ac-om-yeu/495920/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.