Đàm Mặc không có quá nhiều hứng thú với việc này, nhưng cũng không từ chối ngay. Giáo viên Vật Lý bắt đầu thao thao bất tuyệt. “Đầu tiên phải đăng ký trước, đến tháng 10 là có thể tham gia thi cấp tỉnh. Nếu thành tích nằm trong top đầu thì có thể vào đội tuyển tỉnh. Lúc trước thầy cũng từng dẫn dắt vài học sinh được giải rồi, nhưng Đàm Mặc, khả năng của em thậm chí còn xuất sắc hơn cả những học sinh đó nữa! Chỉ cần vào được đội tuyển tỉnh là có thể tham gia trại mùa đông [1], nếu như lại có thể giành được giải đặc biệt của trại mùa đông thì có thể vào được đội tuyển quốc gia rồi! Đội tuyển quốc gia được giảng dạy bởi những giáo viên giỏi nhất cả nước, sau hai tháng tập huấn sẽ chọn ra những người xuất sắc nhất đại diện cho cả nước tham gia Olympic Vật Lý quốc tế!” [1] Trại mùa đông: Cũng tương tự như trại hè nhưng được tổ chức vào mùa đông. Giáo viên Vật Lý càng nói càng kích động, hệt như Đàm Mặc đã thật sự giành được huy chương Vàng Olympic Vật Lý quốc tế vậy. Nhưng Đàm Mặc lại lạnh lùng phun ra hai chữ. “Không đi.” Giáo viên Vật Lý không nói còn được, vừa nói đến hai chữ “tập huấn” sau khi vào được đội tuyển quốc gia, Đàm Mặc vốn không có hứng thú gì lại càng không quan tâm đến nữa. Sự nhiệt tình của giáo viên Vật Lý bỗng chốc đông đặc lại. Chủ nhiệm lớp ra hiệu bảo giáo viên Vật Lý không nên quá vội vàng, sau đó liền tiếp lời, dùng giọng điệu như đang dụ dỗ trẻ con từ từ nói chuyện với Đàm Mặc: “Qua nhiều lần kiểm tra như vậy, các thầy cô đều rất thán phục tài năng về Toán Học và Vật Lý của em, vậy nên mới muốn để em thử sức một lần.” Chủ nhiệm lớp ngồi trên một chiếc ghế cách Đàm Mặc không xa: “Kiến thức mà em có đã vượt xa những gì mà một học sinh cấp 3 có thể có được, bây giờ mỗi ngày đến lớp đối với em mà nói quả thật là lãng phí thời gian. Thay vì để thời gian lãng phí như thế còn không bằng tiếp nhận một trình độ giáo dục cao hơn, biết được càng nhiều kiến thức tinh túy hơn nữa.” Chủ nhiệm lớp cảm thấy Đàm Mặc không có hứng thú với điều gì cả, nhưng thành tích Toán Học và Vật Lý của anh lại rất tốt. Thiên phú là một chuyện, yêu thích chắc chắn cũng là một nguyên nhân quan trọng giúp thành tích của anh tốt như thế, vậy nên ông muốn dùng phương diện này để hấp dẫn Đàm Mặc. Kết quả Đàm Mặc nghe xong vẫn nói hai chữ “Không đi”, nói xong còn muốn bỏ đi, chủ nhiệm lớp vội vã nói thêm. “Tham gia thi sẽ có rất nhiều lợi ích. Đàm Mặc, thầy biết em không muốn tiếp xúc với những bạn học khác, không muốn đến lớp mỗi ngày, nếu em thật sự có thể giành giải, vậy thì em hoàn toàn có thể tập trung vào thứ mình thích, không cần chung đụng với bạn học, không cần phải lên lớp mỗi ngày; nếu sau này em có thể đoạt giải, được giải cao nhất, vậy thì có thể tuyển thẳng vào một trường đại học tốt mà không cần phải đi học nữa, chẳng lẽ em không muốn sao?” Đối với học sinh thì những lời này quả thật rất hấp dẫn, đặc biệt là Đàm Mặc. Dù sao anh cũng rất ghét cuộc sống học đường không phải sao? Đáng tiếc là Đàm Mặc vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng như thế. Nếu anh có biểu cảm gì đó thì chắc sẽ có ý nghĩa như thế này. Thầy thật là phiền. “Không muốn.” Đàm Mặc lạnh lùng nói, dứt lời lại bổ sung một câu: “Tôi muốn lên lớp.” Gì mà giành giải với chẳng tập huấn, anh không hề có hứng thú với bất cứ thứ gì cả. Anh muốn đi học thì đi, không muốn thì nghỉ, không ai có thể ép anh hết. Sở dĩ bây giờ anh đứng ở đây là vì Kiều Lam mà thôi; còn cái gì mà được tuyển thẳng vào đại học, anh càng không quan tâm, cho dù có được tuyển thẳng thật, nhưng nếu sau này Kiều Lam không học ở đó… Nghĩ đến đây, Đàm Mặc đột nhiên ngây ngẩn cả người. Lúc này Đàm Mặc mới nhận ra hình như mình không có bất kì kế hoạch cụ thể nào cho tương lai, nhưng nếu nhất định phải có, thì đó chính là Kiều Lam. Bởi vì cô ở đây, vậy nên anh không muốn tham gia cuộc thi Vật Lý gì cả. Bởi vì không biết tương lai Kiều Lam sẽ ở đâu, vậy nên anh cũng không quyết định sớm sau này mình sẽ như thế nào. Anh căn bản không hề do dự một chút nào cả, cứ thế tự nhiên viết tên một người vào bức tranh tương lai trống không của mình. Kiều Lam. Chỉ có một cái tên như vậy, không có cái khác. Lần đầu tiên Đàm Mặc cảm nhận rõ ràng một điều rằng, đối với Kiều Lam, anh có một cảm giác ỷ lại mãnh liệt, anh muốn đi theo cô. Anh đột nhiên nghĩ đến một câu, đi theo ánh sáng. Không cần suy nghĩ hay phân biệt, Kiều Lam chính là ánh sáng của anh. Ánh sáng ở đâu thì anh sẽ ở đó. Mà khi ánh sáng biến mất, cuộc sống của anh sẽ lại trở nên tối tăm và khó có thể có thể vượt qua được. Đột nhiên, anh nhớ đến một bài thơ của Emily Dickinson. Had I not seen the Sun I could have borne the shade Nếu tôi đã không diện kiến ánh dương Hẳn rằng tôi đã chịu được bóng tối Thế nhưng Đàm Mặc lại không khỏi nghĩ đến hai câu sau của bài thơ. But Light a newer Wilderness My Wilderness has made Nhưng chính ánh sáng, một sự hoang dại mới Và rồi sự điên cuồng của tôi bắt đầu từ đây [2]. [2] Bản editor tự dịch dựa theo những cảm nhận của uiggilit1blog.blogspot.com/2012/12/emily-dickinson-had-i-not-seen-sun.html Đàm Mặc không đoán được ý nghĩa của những câu thơ này, anh chỉ biết mình không thể xa rời ánh sáng, xa rời tia nắng này, như một ngọn cỏ nhỏ nhoi không thể xa rời ánh nắng. Không có ánh sáng, sẽ chết. Chủ nhiệm lớp tỏ vẻ ngạc nhiên không ngờ được: …??? Không phải trước đây Đàm Mặc ghét nhất là đến trường, là cuộc sống học đường náo nhiệt sao? Đây là thế nào? Ông còn cảm thấy cuộc thi này quả thật là đo ni đóng giày cho Đàm Mặc, kết quả Đàm Mặc lại từ chối quả quyết như thế. Đàm Mặc không cần thiết phải giải đáp thắc mắc của giáo viên chủ nhiệm. Sau khi khẳng định lại một lần nữa là sẽ không tham gia cuộc thi, anh xoay người rời đi. Giáo viên Vật Lý và chủ nhiệm lớp đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng sau khi thở dài một hơi, chủ nhiệm lớp cầm lấy quyển sách trên bàn vội vàng chạy theo hướng của Đàm Mặc. Tiết tiếp theo là Ngữ Văn của lớp 14, ông cũng phải lên lớp. Chủ nhiệm lớp đi rất nhanh, mới mấy bước đã đuổi kịp Đàm Mặc cách đó không xa, ông không bỏ cuộc mà cố khuyên anh thêm vài câu nữa, cuối cùng ngay cả mấy lời như đi thi để giành vinh quang cho trường và chính mình cũng nói ra, nhưng Đàm Mặc ngay cả đầu cũng không thèm quay sang, chủ nhiệm lớp rốt cuộc cũng từ bỏ. Được rồi được rồi, chủ nhiệm lớp lắc đầu: “Đúng rồi, còn một việc nữa quên nói cho em, trường chúng ta có thiết lập cơ chế học bổng, em có biết không?” “Không biết.” “Thầy biết là vậy mà.” Chủ nhiệm lớp vui vẻ nói: “Để khuyến khích học sinh học tập, trường chúng ta có thiết lập cơ chế học bổng riêng, một giải nhất, ba giải nhì, sáu giải ba, căn cứ vào thành tích hai lần thi cuối kỳ mỗi năm để trao học bổng. Giải nhất được năm nghìn tệ, giải nhì là ba nghìn, giải ba là một nghìn tệ. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, giải nhất hẳn là của em chứ không ai khác.” Học sinh được giải nhất thì có tiền thưởng, chủ nhiệm lớp nào có học sinh đoạt giải nhất thì cũng được nở mày nở mặt hơn. Giáo viên chủ nhiệm cảm thấy giải đặc biệt này đối với Đàm Mặc quá là dễ dàng, dù sao lần nào kiểm tra điểm của Đàm Mặc cũng cao chót vót. Nói nói một hồi, quay đầu đột nhiên phát hiện Đàm Mặc ngồi yên trên xe lăn không nhúc nhích: “Sao vậy?” Thất thần à? Đàm Mặc ngẩng đầu, như có điều suy nghĩ: “Để được giải nhất thì cần cái gì?” “Em mà phải lo lắng mấy chuyện này sao, yên tâm đi, chắc chắn là không có vấn đề gì cả.” Chủ nhiệm lớp vui vẻ nói: “Chính là dựa vào thành tích hai lần thi cuối kỳ, cộng tất cả lại ai được điểm cao nhất thì giải nhất là của người đó.” Đến lúc đó Đàm Mặc giành giải nhất, Kiều Lam và Trần Diệu Dương giành giải nhì, nếu may mắn, Bùi Ninh hoặc Tống Dao có thể cố gắng hơn một chút, không chừng còn có thể giành được một cái giải ba. Vậy thì ông quá là nở mày nở mặt rồi. Chủ nhiệm lớp càng nghĩ càng vui vẻ, vô thức muốn vươn tay vỗ vỗ bả vai Đàm Mặc, tay vừa giơ ra lại rụt về: “Sắp vào tiết rồi, em mau trở về lớp đi.” Đàm Mặc trở về phòng học. Kiều Lam đưa mắt nhìn đồng hồ, sắp vào lớp, lần này Đàm Mặc ra ngoài hơi lâu. “Chủ nhiệm lớp tìm cậu có chuyện quan trọng gì sao?” Kiều Lam hỏi Đàm Mặc. “Không có.” Đàm Mặc nói, ngẫm nghĩ một hồi vẫn quyết định nói rõ với Kiều Lam. Anh tóm tắt lời giáo viên Vật Lý nói và thái độ của mình. Kiều Lam gật gật đầu, bảo sao trông chủ nhiệm lớp lại vui vẻ như vậy. Nhưng Đàm Mặc từ chối hoàn toàn nằm trong dự đoán của cô. Thật ra cô cũng không muốn anh đi cho lắm. Kiều Lam chỉ cần nghĩ đến ở trong cốt truyện gốc, Đàm Mặc biến mất hai năm rồi mắc bệnh trầm cảm cực kì nghiêm trọng, liền cảm thấy vẫn nên để Đàm Mặc an toàn trong tầm mắt của mình thì tốt hơn. Nghe nói tất cả học sinh đi thi đều phải tham gia tập huấn, tình trạng cơ thể của Đàm Mặc căn bản không thích hợp với việc này, ai dám đảm bảo anh không xảy ra chuyện gì chứ. Giành được giải thưởng thì đúng là rất vinh quang, nhưng an toàn vẫn nên trên hết. Thái độ của Kiều Lam làm Đàm Mặc hơi khó hiểu. Anh ngồi im một lúc lâu, muốn hỏi Kiều Lam cái gì đó, nhưng tiết này là tiết Anh Văn, thầy Lưu lên lớp thì tuyệt đối không cho phép học sinh nói chuyện. Đàm Mặc quay sang lén nhìn Kiều Lam đang làm Toán trong tiết Anh Văn. Anh lấy từ trong cặp ra một tờ giấy, viết vài chữ, sau đó im lặng đẩy về phía Kiều Lam. Kiều Lam nhìn thấy tờ giấy nhỏ kia thì kinh ngạc một lúc lâu, sau đó mới cầm lấy. Đàm Mặc hỏi cô có muốn anh tham gia tranh học bổng hay không. Kiều Lam nhanh chóng trả lời, sau đó trả tờ giấy lại. ------ không muốn. Đàm Mặc bình tĩnh nhìn chăm chú hai chữ ngay ngắn trên tờ giấy, một lúc lâu sau mới nghiêm túc kẹp tờ giấy vào sách, sau đó nằm sấp xuống bàn, len lén, khuôn mặt hơi giật giật. Đó là một nụ cười không khống chế được, trông hơi kỳ quái, nhưng lại xuất phát từ nội tâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]