Tuy Đàm Mặc không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nhưng anh rất thông minh.
Giờ phút này anh nóng nảy tức giận là thật, nhưng cố ý cũng đúng.
Kiều Lam nói giữa hai người không có quan hệ gì khiến anh phải giúp cô hoặc chu cấp cho cô. Mấy tiếng “giữa chúng ta không có quan hệ gì” tựa như một đoạn băng được lặp đi lặp lại trong đầu anh vậy.
Thậm chí còn cố ý gia tăng âm lượng lên.
Anh hung hăng ném dao nĩa xuống bàn. Phẫn nộ, đau lòng, khó chịu, còn có những cảm xúc mà chính anh cũng không diễn tả được, chẳng hạn như thất vọng, chẳng hạn như tủi thân.
Đôi mắt anh mù mịt, chỉ muốn tức giận bỏ đi.
Kiều Lam vội vàng nói xin lỗi với mấy vị khách bị làm phiền, sau đó quay lại chỗ Đàm Mặc: “Bác Trần còn chưa đến, cậu muốn đi đâu? Đàm Mặc, mình không định khiến cậu tức giận.”
Anh không muốn nghe, bây giờ đi đâu cũng được, tóm lại là anh không muốn ở chỗ này.
Kiều Lam nhanh chóng sắp xếp dao nĩa lại cho Đàm Mặc, ngăn xe lăn lại không cho anh đi. Đàm Mặc lạnh lùng ngồi trên xe lăn bình tĩnh nhìn Kiều Lam.
Bầu không khí giữa hai người hơi căng thẳng, có điều chỉ mỗi Kiều Lam cảm thấy thế. Đàm Mặc không cảm nhận được bầu không khí này. Anh không nói lời nào nhìn chằm chằm Kiều Lam một lúc lâu, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên mình mang bữa sáng đến cho Kiều Lam, giữa hai người cũng có một lúc giằng co như vậy.
Lúc ấy kiểu gì Kiều Lam cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cham-soc-vai-ac-om-yeu/495914/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.