Đối với một Đàm Mặc đã từng không phân biệt được rõ thiện ác mà nói, uống nước là một trò đùa ác độc đầy ám ảnh. Và đối với một Đàm Mặc đã tàn phế hai chân vì tai nạn giao thông, việc này càng khiến anh xấu hổ tột cùng, sống không bằng chết.
Khi còn bé, đám bạn cùng lớp sẽ tỏ vẻ thiện ý gọi Đàm Mặc ra chỗ khác, rồi nhân đó lén bỏ vào trong nước của anh một vài thứ khiến da đầu người ta tê dại. Có thể đó là mù tạt, hoặc một nắm bùn đất, hoặc một con côn trùng, hoặc là một thứ gì đó càng làm cho người ta buồn nôn hơn nữa.
Anh đã từng bị mù tạt làm cho bị sặc, ho không ngừng, suýt chút nữa là ngạt thở.
Từ đó về sau Đàm Mặc không còn mang nước đến trường nữa, cũng không uống một ngụm nước hay ăn bất kỳ miếng đồ ăn nào trong trường cả.
Sau này cũng bởi vì hai chân đã tàn phế, không thể đứng lên, nên Đàm Mặc càng có lý do để không uống nước. Bởi vì uống nước sẽ dẫn đến đi vệ sinh. Đối với những người khác mà nói thì đi vệ sinh là một việc bình thường và tất yếu, nhưng với Đàm Mặc thì đó lại là sự tra tấn khó chịu nhất trên đời này.
Vậy nên, cô gái kia, tại sao cô lại chủ động nói chuyện với anh, tại sao cô lại muốn rót nước giúp anh chứ?
Đàm Mặc không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy. Lúc đó đầu óc anh quay cuồng, trong đầu chỉ còn lại những tiếng chế nhạo khoa trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cham-soc-vai-ac-om-yeu/268516/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.