A Đạt băng bó cho Lạp Đề xong xuôi, nghi hoặc nhìn đứa nhỏ trên giường, quay qua mắng đứa cháu gái hồ ngôn loạn ngữ của mình
“Ăn nói cái kiểu gì vậy?”
Lạp Đề dùng gương mặt trẻ con của mình, đôi mắt hổ phách chớp chớp, nghiêm giọng
“Cậu, nàng ấy đã có thai, là con của con!”
“...”
Viễn Chi làm rơi tách trà xuống đất cái bộp, triệt để ngây ngốc.
Đám nhỏ phía sau đứng hình, toàn thể hóa đá.
Nghiêm trọng nhất là A Đạt, hắn suýt nữa đã ngất xỉu tại chỗ, mặt mày lúc xanh lúc trắng.
"..."
Thế giới quan sụp đổ!
Nhân sinh quan đổ nát!
Toàn hiện trường khủng hoảng chỉ có được Dung Ly bình tĩnh, hắn cong môi, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạp Đề, mặt không biến sắc.
Ôi thần linh ơi!
A Đạt dùng hết sức bình sinh để ổn định hô hấp, tứ chi hắn run rẩy tột độ, mắt tròn mắt dẹt nhìn Lạp Đề, lạc giọng hỏi
“Con nói … con nói … nó … nó … có con? của con? … làm … làm sao … mà có?”
Lạp Đề nhíu mày, dửng dưng trả lời
“Dĩ nhiên là đã làm chuyện nên làm mới có được.” Hỏi thật thừa thãi, chả nhẽ tự dưng mà có được?
A Đạt gục ngã, xanh mặt lắp bắp
“Co … con … làm … làm cái gì rồi? Không phải, không phải, con mới mấy tuổi? Điên rồi! Con điên rồi!”
Không để ý đến A Đạt điên cuồng lẩm bẩm, Dung Ly vẫn bình thản chấp nhận
“Được.”
Viễn Chi bất ngờ nhìn qua, đổi lấy một ánh nhìn trấn an của Dung Ly.
Một lúc sau, Lạp Đề và Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cau-yeu-cua-xui-xeo-tien-nhan/898045/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.