Sau cùng, dưới sự uy hϊếp trắng trợn của Dung Ly, bọn nhóc đành phải cắn răng tiến đến, run như cầy sấy mà đi đập tượng.
Đứa nào mạnh đứa đó có quyền!
Nhưng Minh Khuê dường như ăn trúng thuốc nổ, một đòi hai phải không cho ai động đến pho tượng kia
“Này … này … các ngươi … các ngươi … “
“Các ngươi quá đáng ….”
“Không được đập, này, ta nói không được đập nghe rõ chưa?”
Không ai quan tâm cả!
So với một bức tượng, thì người đứng chình ình đằng kia đáng sợ hơn.
“Này … khốn kiếp … dừng lại … ta bảo dừng lại”
Mắt thấy không ngăn cản được nữa, Minh Khuê gào ầm lên
“Dung Ly … các đồ khốn kiếp này, con mẹ nó, ngươi có phải đã biết rồi không? Ngươi … ngươi …”
Dung Ly vẫn bế Viễn Chi đứng đó, không muốn trả lời.
Ai rảnh?!
Thanh Nghi chau mày, nghiêm nghị nhắc nhở
“Minh Khuê!”
Chỉ thấy Minh Khuê bỗng nhiên phát cuồng, hùng hùng hổ hổ xông lên
“Con mẹ nó, ngươi có lương tâm không vậy? Muội ấy vô tội, vô tội, ngươi muốn gì? Ngươi con mẹ nó muốn đuổi cùng gϊếŧ tận phải không?”
Dung Ly hờ hững đáp
“Năm ngàn giới quy dạy ra một người như ngươi?”
“Đừng giả ngu giả đần với ta, ngươi con mẹ nó không phân biệt phải trái đúng sai, ngươi con mẹ nó không đáng làm thần!”
Bốp!!!
Lời vừa phát ra, Minh Khuê bị tát một cái, đầu óc choáng váng, sống lưng cứng đờ, đứng đối diện hắn là Thanh Nghi mặt đầy giận dữ, đôi mắt y đỏ bừng.
Thanh Nghi giận thật rồi!
Lòng Minh Khuê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-cau-yeu-cua-xui-xeo-tien-nhan/898032/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.