Ngôn Minh sửng sốt trong giây lát ngay giây tiếp theo liền bình tĩnh trở lại. Năm nay đã là năm thứ năm trong nghề, anh đã chứng kiến rất nhiều sự việc kỳ lạ và khó hiểu trong giới này, những video, những bình luận xuất hiện một cách khó hiểu và biến mất một cách thầm lặng, những việc như vậy xảy ra thường xuyên và ai rồi cũng phải học cách làm quen với nó.Thấy anh không có phản ứng gì, Vương Trù nói thêm: "Không chỉ video bị gỡ xuống, hotsearch cũng đều biến mất vào buổi trưa luôn rồi anh!"Vẻ mặt thờ ơ của Ngôn Minh cuối cùng cũng có chút thay đổi: "Công ty đang làm quan hệ công chúng à?"Vương Trù trầm ngâm: "Để em nghĩ xem, công ty chúng ta có thể làm việc hiệu quả như vậy sao... Không thể gọi đây là bê bối được, nội dung trong video đều vô căn cứ, theo cách xử lý thông thường của công ty chúng ta trước đây, bên quan hệ công chúng chắc chắn chỉ nói đây không phải chuyện gì to tát, không cần để ý đến là được. Cho dù là có dùng tiền để dập hotsearch thật thì làm thế nào mà video phỏng vấn của Vi Vi lại biến mất không thấy tăm hơi? Lẽ nào công ty lại bỏ tiền ra giải quyết bọn họ, không giống cách làm của họ từ trước đến nay chút nào..."Bên bọn họ không có công hàm của luật sư vậy thì không có khả năng do bên công ty làm. Và trừ khi có thể gây ra ảnh hưởng đặc biệt xấu còn không Bối truyền gần như sẽ không bao giờ chủ động yêu cầu phóng viên săn ảnh xóa tin tức. Lý do của họ rất đơn giản: phóng viên săn ảnh mỗi ngày có vô số tài liệu về người nổi tiếng, những chuyện cỡ hạt vừng đậu xanh mà bỏ tiền ra giải quyết thì ngân sách của bộ phận quan hệ công chúng nổ tung từ lâu rồi.Ngôn Minh hỏi: "Chị Diêu nói thế nào?"Vương Trù: "Chị Diêu nói chị ấy không biết, gần đây chị ấy bận việc nên không ở công ty."Vậy thì càng không phải là công ty giải quyết, làm sao bộ phận quan hệ công chúng có thể âm thầm gánh vác mọi gánh nặng đằng sau dàn nghệ sĩ mà không nói một lời?Vậy ai là người làm việc đó?Màn đêm buông xuống, Ngôn Minh ngồi ở ghế sau không bật đèn, chỉ có màn hình cảm ứng và bảng đồng hồ tỏa ra ánh sáng trong xe. Lúc này Vương Trù ngửi thấy một mùi thơm dịu dàng, hình như là mùi nước hoa nhẹ nhàng tỏa ra từ người Ngôn Minh. Không biết là mùi gì những trước đó bản thân cậu đã từng ngửi thấy mùi hương này trên người Sở Kỳ Thu.Nếu trời sáng hơn, Vương Trù có thể nhìn qua gương chiếu hậu, Ngôn Minh đang dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Cần cổ căng chặt, yết hầu thỉnh thoảng hơi cuộn lại.Nút trên cùng của áo sơ mi không được cài đúng cách và vẫn có thể nhìn thấy một nửa xương đòn.Bầu không khí yên tĩnh và êm dịu xung quanh khiến Vương Chiêu nhớ đến điều gì đó.Wang Zhao hét lên: "Anh Ngôn!"Ngôn Minh hé mắt: "Làm sao vậy?"Vương Trù: "Hôm đó em và bạn trai... em với anh đó cùng nhau đi tìm anh. Thang máy bị hỏng nên bọn em phải đi cầu thang bộ. Sau đó bọn em nhìn thấy anh và...., cùng một thực tập sinh khá được yêu thích hình như là Cừu... --"Đang lôi kéo? Đang làm quen? Hay là...?Vương Trì không nói thêm gì nữa, cậu đang không biết phải diễn đạt như thế nào trước mặt Ngôn Minh.Ngôn Minh nhất thời không thể liên tưởng cái tên "Cừu Khâm" gắn với bản thân mình : "Cậu đang nói cái gì vậy."Vương Trù xấu hổ đỏ mặt, lảng tránh lời nói của anh: "À, hôm đó anh uống nhiều quá, em nhìn thấy một cậu bé, hình như đang kéo quần áo của anh ở lối đi, có lẽ... có lẽ còn có chuyện khác, dù sao cũng khá là tình cảm, nhưng sau đó em không nhìn rõ, nhưng bạn trai anh nhìn thấy hết rồi."Da đầu Ngôn Minh giật nảy lên theo từng lời nói "rất trìu mến" của Vương Trù.Trước buổi ghi hình đầu tiên của chương trình, anh bị một nhà tài trợ chuốc say trong một bữa tiệc tối, sau khi uống quá nhiều thì bị chóng mặt. Anh tự hào mình là người có tửu lượng khá cao, không uống quá nhiều. Anh vẫn còn nhớ rằng khi đi về bản thân vẫn còn tỉnh táo và không làm gì khác thường.Lúc này Vương Trù nhắc nhở, hắn chợt nhớ tới hình như có người túm lấy cổ áo hắn, muốn đánh hắn vì vậy hắn nắm chặt nắm đấm đẩy đối phương ra.Tại sao trong lời nói của Vương Trù lại biến thành "rất tình cảm"...Vậy Sở Kỳ Thu sẽ nghĩ thế nào chứ?Ngôn Minh mím chặt đôi môi mỏng: "Em ấy chưa từng nói với tôi."Vương Trù không có nghe kỹ giọng điệu của Ngôn Minh, nhưng với tư cách là trợ lý của Ngôn Minh, hắn nhất định đứng về phía Ngôn Minh. Vì vậy vui vẻ tâng bốc: "Có lẽ anh ấy đã nhắm mắt làm ngơ, không quan tâm. Dù sao thì anh Ngôn cũng đẹp trai như vậy, lại là ngôi sao lớn được mọi người tìm kiếm. Trong ngành có bao nhiêu mỹ nam mỹ nữ. Nghĩ mà xem. Anh cầu xin em cùng nhau trải qua một đêm cơm xuân. Nếm thử món thịt kho tộ xong anh sẽ quay lại nhai trấu thối. Nếu vì ghen tuông mà chia tay anh, khi nghĩ lại sẽ hối hận. Rốt cuộc, điều đó sẽ không bao giờ có thể xảy ra trong cuộc đời này. Sẽ chẳng có chuyện tố như vậy xảy ra nữa."Ngôn Minh bị những lời nịnh bợ của Vương Trù làm buồn cười: "Không ngờ cậu lại có thể vẽ ra được một câu chuyện như vậy ."Vương Trù cười khổ: "Mỗi người đều có giấc mơ được du hí thế gian. Nếu có điều kiện tốt như anh Ngôn, em sẽ mỗi ngày nằm giữa những bông hoa, ngủ với nữ minh tinh có vòng eo nhỏ nhất và bộ ngực lớn nhất. "Nói xong hắn thở dài: Đáng tiếc anh Ngôn không thích nữ minh tinh.Cậu lại vui vẻ nói tiếp: "Cho nên, anh Ngôn, anh đừng lo lắng, lãng mạn một chút cũng không sao đâu, bạn trai anh cùng lắm sẽ lén lút ăn dấm sau lưng anh thôi, anh ấy sẽ không bỏ đi đâu."Ngôn Minh: "Người luôn lén lút ăn dấm chính là tôi."Một chiếc xe tải khổng lồ gầm lên từ ngã tư đối diện với tiếng còi inh ỏi vô tình át đi lời nói của Ngôn Minh và tiếng thở nặng nề hơn bình thường rất nhiều.Vương Trù cao giọng hỏi: "Anh Ngôn, anh vừa mới nói cái gì vậy?"Ngôn Minh: "Không có việc gì, định đi ngủ thôi, mau tập trung lái xe đi.".Sở Kỳ Thu chạy đến nơi Nãi Hinh tổ chức trò chơi - tầng cao nhất của một tòa nhà cũ trên đường Phúc Lộc.Mặc dù cơ sở này nằm ở khu vực trung tâm thành phố nhưng hầu hết nhân viên trong tòa nhà đều đã tan làm. Chỉ có một số cửa hàng mở cửa muộn còn bật đèn, phát ra ánh sáng xanh xanh, tím tím trong đêm.Những bức tường hành lang màu gạch đỏ đã bong tróc, những lớp quảng cáo nhỏ xếp chồng lên nhau dày đặc trên những bức tường sơn bong tróc. Sở Kỳ Thu quay lại và tìm thấy số phòng mà Nãi Hinh đã gửi cho cậu. Cánh cửa an ninh bằng thép không gỉ có viết "Nhà của người giám hộ".Cậu không ngờ nó lại có bề ngoài đơn giản như vậy... Cậu biết ở ngã tư tiếp theo có một trường đại học, hình như là trường của Nãi Hinh. Có lẽ cô ấy đã quen thuộc với việc chơi ở đây rồi.Mặt tiền rất nhỏ, bên trong trừ phòng khách thì chỉ có hai phòng nhỏ. Người phục vụ mặc sườn xám dẫn cậu gõ cửa một căn phòng, sau đó vặn tay nắm cửa bằng đồng.Bên trong có năm người, ngoài Nãi Hinh, còn có một người đàn ông lớn tuổi hơn một chút và ba cô gái khoảng hai mươi tuổi.Nại Hinh cười híp mắt: "Nhìn xem! Anh chàng đẹp trai tới rồi."Vẻ mặt của cô ấy rõ ràng là hạnh phúc hơn nhiều so với lần cuối Sở Kỳ Thu nhìn thấy cô ấy, và sẽ không quá lời khi miêu tả cô ấy đang rạng rỡ hơn. Ấn tượng đầu tiên của Sở Kỳ Thu về Nãi Hinh là một cô gái lạnh lùng, kiêu ngạo và thu mình. Cậu không biết tại sao hôm nay lại có sự thay đổi lớn như vậy."Anh ấy thực sự rất đẹp trai!""Cảm ơn chị Nãi Hinh, haha."Sở Kỳ Thu gật đầu chào họ.Nãi Hinh giơ tấm thẻ trong tay lên: "Nào, thời gian quý giá, nhanh chọn nhân vật đi."Họ đã chọn chủ đề trước khi Sở Kỳ Thu đến - một vụ án giết người trong một lâu đài trên núi thời Trung cổ.Có sáu vai trò tùy chọn: bá tước, quản gia, bác sĩ, người hầu, tình nhân của bá tước và con nuôi của bá tước.Sở Kỳ Thu chọn thẻ quản gia. Những người còn lại cũng lần lượt chọn vai trò tương ứng của mình.Chim sẻ tuy nhỏ nhưng có đầy đủ năm cơ quan nội tạng. Có tất cả các loại đạo cụ trong cửa hàng. Một chiếc đèn dầu bằng nhựa thông theo phong cách thời trung cổ được đặt trên bàn, những ống khói và lò sưởi màu đỏ thực tế được treo trên tường. Sáu người cùng nhau ngồi trước chiếc bàn tròn được chạm khắc tinh xảo, đợi người phục vụ đi tới và phát lá thư cốt truyện nhân vật.Cậu nhìn quanh và thấy người đàn ông ở bàn đối diện đang nhìn chằm chằm cậu.Người đàn ông cười rất tươi, nhe hai chiếc răng cửa: "Xin chào, cậu còn nhớ tôi không?"Khuôn mặt này cậu chưa nhìn thấy bao giờ nhưng dường như đã nghe thấy giọng nói đó ở đâu đó——Sở Kỳ Thu thăm dò hỏi: "Đằng ca?""Ừ! Là tôi đây. Lần trước chúng ta cùng chơi game. Lúc đó hai người hình như đang hẹn hò..."Đằng ca không cần thận lỡ miệng, một cô gái bên cạnh kêu lên: "Anh ấy là đối tượng hẹn hò của chị Nãi Hinh! A! Vậy tại sao lại giới thiệu anh ấy với bọn em?"Khóe môi Nãi Hinh cong lên, cô cười lớn: "Đừng suy nghĩ nhiều. Hẹn hò chỉ là chuyện người lớn giật dây thôi. Hơn nữa, hiện tại tôi là hoa đã có chủ rồi.""Đúng đúng, nửa tháng trước người ấy đã tỏ tình với chị Nãi Hinh rồi.""Chẳng trách hôm nay gặp chúng ta mà cả người đều là hoa đào nha.""Tôi đã xem ảnh rồi. Anh ấy rất đẹp trai và là một ngôi sao."Người phục vụ mang đến lá thư cốt truyện. Sở Kỳ Thu tìm thấy bức thư có chữ "Quản gia".Đằng ca vừa mở thư và nói đùa với Nãi Hinh: "Ừm, chẳng những là minh tinh mà còn là idol, phải không người ghét idol trong tất cả những người nổi tiếng ."Nãi Hinh xấu hổ đỏ mặt, đạp Đằng ca một cái: "Biến đi, nghé nhất idol cái gì. Em chưa bao giờ nói mình ghét idol. Chỉ là một số người trang điểm đậm khiến em khó chịu thôi."Đằng ca ra vẻ cực kỳ ngạc nhiên : "À, người anh đang nói đến trang điểm chưa đủ đậm à.""Đó là vì ánh đèn trên sân khấu nên phải trang điểm như vậy để lên hình cho đẹp." Dưới anh đèn khóe mắt Nãi Hinh đỏ ửng, "Những bức ảnh mặt mộc không trang điểm của anh ấy trông cũng rất đẹp."Một cô gái gật đầu liên tục: "Chị Nãi Hinh chiều nay đã nói chuyện video với anh ấy. Em đã nhìn thấy anh ấy. Anh ấy không trang điểm rất đẹp trai, trông có chút giống Kim Thành Võ."Sở Kỳ Thu nghe cuộc trò chuyện của họ và mở bức thư ra.Cậu đọc sơ qua cốt truyện——Không ổn rồi.Quản gia là kẻ giết người!Người quản gia đã giết nữ bá tước.Vai trò của cậu là che giấu danh tính của kẻ sát nhân và âm thầm đổ tội giết người cho người khác.Là một kẻ giết người, cậu không thể xa cách với người khác. Giữ im lặng sẽ chỉ khơi dậy sự nghi ngờ. Bây giờ phải tìm cách tham gia cuộc trò chuyện một cách tự nhiên.Vì vậy cậu hỏi: "Tiểu Kim Thành Võ? Cậu ấy rất đẹp trai à?"Cô gái trả lời: "Tất nhiên rồi . Nếu không tin thì cứ nhìn xem".Hai cô gái còn lại cũng reo hò, đẩy tay Nãi Hinh: "Mau, mau, cho chúng tôi xem với."Nãi Hinh ôm điện thoại vào ngực, mặt đỏ bừng, cô do dự hồi lâu mới nói: "Cho mọi người xem nhưng mọi người phải giữ bí mật không được nói với ai. Thật ra anh ấy còn chưa ra mắt, anh ấy đang tham gia một cuộc thi tuyển tú nên gần đây không thể để lộ chuyện tình cảm của anh ấy được..."Sở Kỳ Thu thầm nghĩ: Lại là tuyển tú.Gần đây cậu bị những người liên quan đến tuyển tú bao vây rồi.Các cô gái khác càng cổ vũ nhiệt tình hơn: "Biết rồi, biết rồi! Chúng ta sẽ không bao giờ nói cho ai biết. Nãi Hinh, cậu sợ cái gì vậy? Gia đình cậu là nhà tài trợ cho "Khả năng vô hạn. Để cho một người ra mắt có gì khó chứ, cứ tùy tiện đi."Sở Kỳ Thu cũng nói: "Tôi cũng sẽ giữ bí mật."Đằng ca trợn mắt, sốt ruột nói: "Này, cho tôi hỏi, chúng ta có thể bắt đầu trò chơi được không?"Nãi Hinh mở album ảnh ra, dừng lại ở một ảnh rồi đẩy điện thoại của mình vào giữa bàn tròn. Da mặt cô đỏ bừng xấu hổ: "Là anh ấy... tên anh ấy là Lâm Huyễn Như."Lâm Huyễn Như...Cậu nhớ tên và khuôn mặt trong album ảnh.Ký ức nghe lén trong góc đêm đó quá sâu sắc.Lâm Huyền Như chính là người muốn chia tay bạn gái kém tuổi trong phòng piano, đồng thời cũng là một trong bốn người chơi được nhà đầu tư lựa chọn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]