Chương trước
Chương sau
Sở Kỳ Thu nhìn chằm chằm tờ thông báo tuyển sinh mỏng manh trong tay, đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện.Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã bao nhiêu năm trôi qua.Năm đó cậu vào Đại học V.Cảnh tượng hiệu trưởng phát biểu tại lễ khai giảng đã trở nên mờ nhạt, cậu cũng đã quên mất khuôn mặt của những người bạn cùng phòng sống với nhau một năm. Lúc này, có vẻ đã muộn để than thở rằng số phận đang trêu đùa con người.Hiện tại Ngôn Minh đã là một ngôi sao nổi tiếng và thường xuyên xuất hiện trong các chương trình điện ảnh và truyền hình lớn, có lẽ mọi người vẫn biết ơn vì anh đã không đến Đại học V để học tập. Nếu không hiện tại tốt nghiệp xong sẽ cũng giống như bạn bè đang tăng ca trong văn phòng, liều sống liều chết để rồi lương một năm cũng không cao bằng người dẫn chường trình truyền hình.Bốn năm không dài cũng không ngắn. Bất cứ sự lựa chọn nào của mỗi người trong những năm tháng tuổi trẻ cũng đủ để thay đổi cuộc đời mình. Cũng giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm rộng lớn, nhìn nó chỉ nhỏ hơn hôm qua cỡ một đồng xu thôi, nhưng thực tế chúng đã di chuyển ra xa ta hàng ngàn dặm.Cậu nên vui mừng. Vui mừng vì bọn họ có thể gặp lại nhau sau khi xa cách hàng ngàn dặm.Dù ngồi trên đất tự thuyết phục mình hồi lâu, nhưng trong lòng vẫn có chút ủ rũ không cam lòng. Cậu nhét tờ thông báo nhập học vào chỗ cũ rồi vội vã chạy vào phòng khách với chiếc giẻ lau trên tay. Ngôn Minh nghe tiếng bước chân nặng nề của nện trên cầu thang liền dừng công việc trong tay quay đầu nhìn cậu.Ngôn Minh nhìn khóe mắt đỏ bừng như chú thỏ nhỏ, lại liếc nhìn miếng giẻ trong tay, khóe miệng đột nhiên nhếch lên: "Sao thế? Lau bàn lau đến phát khóc luôn hả?"Sở Kỳ Thu khịt mũi, không biết đang tức giận với ai: "Lúc em dọn phòng làm việc tình cờ nhìn thấy giấy thông báo trúng tuyển đại học V của anh."Khóe miệng vừa nhấc lên của Ngôn Minh cứng đờ trong giây lát.Sau khi nhìn thấy phản ứng của đối phương, Sở Kỳ Thu càng đau lòng hơn, hai mắt lại đỏ hoe: "Nhìn xem, anh không hề có ý định nói cho em biết. Luôn muốn giấu em, em thấy đừng gọi là "Rõ ràng không phải là người thích khóc, số lần khóc từ bé tới nay cũng không đến một bàn tay, làm sao mà từ lúc quen Ngôn Minh đến giờ tuyến lệ của cậu cứ như suối vậy động cái là rơi."Không phải là không muốn nói cho em." Ngôn Minh đẩy dụng cụ dọn dẹp sang một bên, nắm lấy cánh tay Sở Kỳ Thu, kéo cậu ngồi dưới chiếc đèn chùm pha lê sáng chói, dỗ dành: "Em muốn biết chuyện gì, anh đều kể cho em."Sở Kỳ Thu trong lòng đầy oán giận: "Không phải trước lúc thi đại học anh đã đi quay phim rồi sao? Vậy vì sao lại có giấy thông báo trúng tuyển?"Yến Minh nói: "Anh được tuyển thẳng."Sở Kỳ Thu càng cảm thấy khó chịu hơn. Ngôn Minh cũng được tuyển thẳng giống cậu nhưng anh ấy lại không có cơ hội trải nghiệm nó.Vô số ký ức xẹt qua tâm trí như một tia chớp. Từ lần đầu tiên gặp Ngôn Minh đến nay đã hơn nửa năm rồi. Trong sáu tháng qua, đã có rất nhiều chuyện xảy ra với họ, từ lúc cậu vô tình chụp ảnh Ngôn Minh ở sân bay thành phố B, cho đến khi vô tình gặp làm nhiếp ảnh gia ở Bối Truyền, và đến bây giờ...Những hình ảnh kéo đến như chiếc đèn lồng quay tròn cuối cùng cũng cố định ở một chỗ. Sở Kỳ Thu nói: "Có lần em đang biên tập video tốt nghiệp của lớp, anh nhìn thấy, hỏi em những người bạn học này là ai... Thì ra những cuộc trò chuyện lúc đó đều là có nguyên nhân phải không? "Ngôn Minh suy nghĩ về sự việc Sở Kỳ Thu đang nói, sau đó gật đầu: "Thực ra lúc đầu chỉ là muốn tìm cớ bắt chuyện với em, nhưng sau đó lại phát hiện ra em đang biên tập video cho lớp vì vậy anh lại muốn hỏi thêm vài câu nữa. Muốn hỏi những bạn học đó của anh đã trải qua một khoảng thời gian như thế nào?"Người đầu tiên Ngôn Minh nhìn thấy trong video của cậu lần đó là Nghiêm Giai Mộng, bí thư của lớp. Nếu một ngày nào đó Nghiêm Gia Mộng biết được bí mật của Ngôn Minh, không biết cô ấy với tư cách là một fan hâm mộ phim của Ngôn Minh sẽ có cảm xúc thế nào.Liệu cậu ấy có than thở tiếc nuối không, kiểu như: "Đáng lẽ Ngôn Minh đã là bạn cùng lớp của tôi"?Sở Kỳ Thu đang suy nghĩ nửa câu sau, sau khi nói xong nửa câu sau, cậu chợt nhận ra nửa câu đầu có vấn đề.Cậu  ngạc nhiên: "Hôm đó anh có nói chuyện với em?"Lần này đến lượt Ngôn Minh kinh ngạc. Một bên lông mày của hắn nhướng lên: "Hiển nhiên là có rồi."Sở Kỳ Thu: "Hả?"Ngôn Minh thản nhiên nói: "Em cũng biết mỗi ngày có bao nhiêu đồng nghiệp ở bên cạnh anh làm video, nhưng anh cũng chỉ chủ động bắt chuyện với mỗi em."Sở Kỳ Thu sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Anh bắt đầu thích em từ khi nào?"Ngôn Minh không chút suy nghĩ: "Anh không biết."Sở Kỳ Thu nói: "Lừa người."Nhưng vẻ mặt Ngôn Minh không giống như đang nói dối: "Anh thực sự không biết. Có lẽ là lâu ngày sinh tình đi."Sở Kỳ Thu không tin lời anh nói. Lúc sửa cái video đó là khi ở Thanh Đảo, mà từ lúc đó đến nay có bao lâu đâu, làm sao có thể lâu ngày sinh tình, nói là nhất kiến chung tình còn nghe được.Có lẽ do Ngôn Minh khá chậm chạp trong chuyện này nên không nhận ra thôi. Nhưng là đàn ông, nếu có ham muốn về phương diện kia khẳng định có thể nhận ra ngay. Nghĩ tới đây, Sở Khải Thu buột miệng: "Vậy từ khi nào anh bắt đầu muốn ngủ với em?"Hỏi xong, mí mắt Sở Kỳ Thu chớp chớp, khóe mắt run rẩy yếu ớt.Cậu đã hỏi câu hỏi ngu ngốc gì vậy?Cậu giả vờ thoải mái ngả người ra sau ghế, nhưng nhịp tim lại cực kỳ căng thẳng đập như trống.Trong căn phòng rộng lớn, chỉ có chiếc đèn chùm sáng nhất đang bật. Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt run rẩy khi ánh sáng chiếu vào.Đôi mắt bị nhòe đi và cậu không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì khiến cho câu trả lời của Ngôn Minh càng rõ ràng hơn."Ở quán bar."Sở Kỳ Thu hỏi: "Quán bar? Quán bar nào?"Cậu cảm thấy giọng điệu của mình hơi giống đang thẩm vấn tội phạm. Nhưng cậu không thể đợi lâu hơn được nữa, cậu muốn nhanh chóng biết rõ nó.Ngôn Minh: "Lần đầu tiên vào quán bar, hôm đó anh cũng đồng nghiệp tụ tập, buổi tối nhìn thấy em trên sàn nhảy..."Giọng nói cuối cùng của anh hơi ám muội, xen lẫn một chút mơ hồ không rõ ràng. Có lẽ là đang nhớ lại ký ức ngày hôm đó.Lần đầu tiên vào quán bar.--Bạn ăn cơm chưa?Ngày hôm đó Ngôn Minh thật sự muốn ngủ với cậu.Hóa ra ngày hôm đó không phải do cậu đa nghi. Hoá ra ngày hôm đó Ngôn Minh thật sự muốn hẹn hò với cậu."Sao anh lại không trực tiếp nói cho em biết."Sở Kỳ Thu có hơi thất vọng mất mát duỗi tay ra.Ngôn Minh liếc nhìn lòng bàn tay Sở Kỳ Thu đang đặt trên quần anh, ngón tay trắng nõn thon dài.Sở Kỳ Thu vẫn đang chìm đắm trong đau buồn khi phát hiện ra thông báo nhập học của Ngôn Minh, trong lòng tràn ngập những câu "nếu như, nếu như" mà không có cách nào có thể trốn thoát: nếu Ngôn Minh đến trường báo danh, nếu không đến V Thành phố một mình trước kỳ thi tuyển sinh đại học, nếu Ngôn Minh ở thành phố V gặp được một người tốt, nếu... mọi chuyện sẽ khác. Không. Cậu phải làm gì đó để bù đắp những tiếc nuối còn sót lại trong 4 năm qua.Cậu không cam lòng.Chỉ có một cách duy nhất để đàn ông thể hiện tình yêu và trút hết cảm xúc. Cũng không có gì xấu mà phải che giấu cả.Vì thế cậu tiếp tục dùng tay thăm dò càng nhiều địa phương bí mật, ngơ ngác tự nhủ: "Thế mà lại bị thiếu mất bốn năm ngủ chung."Sở Kỳ Thu thầm nghĩ, Ngôn Minh hẳn là rất mệt mỏi sau khi làm việc suốt đêm quá lâu. Nhưng không sao cả, cậu có thể chủ động.Cậu trượt khỏi ghế sofa quỳ một chân xuống sàn gỗ. Ngôn Minh còn chưa hiểu được ý nghĩa của câu "thiếu bốn năm ngủ chung " thì đã cảm thấy có bàn tay đang cởi thắt lưng của mình. Răng cậu vẫn còn giữ chặt sợi dây quần. Sau một khoảng thời gian dài nhưng vẫn không thể kéo nó xuống được. Ngôn Minh kinh ngạc ngồi ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng thích ứng và tiếp nhận màn trình diễn sắp tới của Sở Kỳ Thu.Anh nhẹ nhàng dùng năm ngón tay ôm lấy trán Sở Kỳ Thu, vuốt phần tóc mái bồng bềnh và mượt mà của cậu ra sau. Sợi tóc tuột khỏi đầu ngón tay Ngôn Minh lại còn cố tính nói vài lời xấu xa: "Hôm nay em muốn ngủ cả ngày à?"Nghe vậy, Sở Kỳ Thu phanh lại.Cậu có chút do dự.Có vẻ như cậu vẫn chưa quen với việc trở thành con số 0. Và tối qua cậu đã tự hứa sẽ kiềm chế.Kiềm chế.Hãy kiềm chế....Dẹp mẹ nó kiềm chế đi.Sở Kỳ Thu phớt lờ lời "cảnh báo" của Ngôn Minh và lại tiếp tục cuộc tấn công của mình.Ngôn Minh cúi người siết chặt cơ bụng, tựa lưng vào ghế sau, dang rộng lòng bàn tay vuốt ve gáy Sở Kỳ Thu, ánh mắt dừng lại trên tóc đối phương, cảm nhận được đầu tóc mềm mại cọ cọ gãi gãi trong lòng bàn tay.Những tấm rèm màu tím trong phòng khách dài tới tận sàn nhà, được đặt thưa thớt trước khung cửa sổ khép hờ, theo gió xào xạc qua lại. Trong phòng đang bật máy sưởi sàn và máy tạo độ ẩm, không khí trong lành được bao bọc bởi một lớp hơi nóng ẩm ướt đều khiến anh hài lòng.Ánh mắt anh từ từ hướng về phía trước.Tấm rèm màu tím kêu sột soạt trên mặt đất, một tia sáng hẹp lọt vào trong phòng qua khe hở giữa hai tấm rèm dài.Có một cái đầu cho xuất hiện ở khe hở đó.Ngôn Minh: "............"Đầu chó nhìn chằm chằm vào anh bằng đôi mắt xanh giống như băng tuyết.Hoa văn trên đầu con chó đó rất tối, ngay sau đó, đầu một con chó khác chen vào khe hở giữa các tấm rèm, cố gắng nhìn trộm vào nhà. Hình dáng đầu của con chó thứ hai giống hệt con đầu tiên, chỉ có điều màu sắc có vẻ nhạt hơn.Đây dù sao cũng chỉ là hai chú chó, nhưng sau đó có tiếng bước chân nhè nhe và một bóng người mơ hồ chậm rãi xuất hiện trước cửa sổ.Làm sao chúng ta có thể tiếp tục bình tĩnh được? Ngôn Minh nhanh chóng kéo Sở Kỳ Thu đang ở giữa chân mình lên. Tay còn lại hất tung chiếc chăn nhỏ bên cạnh ra đắp cho hai người.Trong nháy mắt, Sở Kỳ Thu được ôm vào trong ngực, một bóng đen từ trên trời rơi xuống, rơi xuống đỉnh đầu cậu.Cậu thò đầu ra ngửi. Đó là một cái chăn."Có chuyện gì vậy, em..."Ngôn Minh dùng ngón tay đè lên môi cậu, ra hiệu cho cậu không được nói.Sở Kỳ Thu không biết nên làm thế nào liền há miệng mút ngón tay duỗi ra, cũng nhấc đầu gối ở trong chăn lên cọ tới cọ lui vào người Ngôn Minh. Cậu hài lòng lắng nghe hơi thở của Ngôn Minh ngày càng nặng nề, gấp gáp và cuồng nhiệt.Bóng người trước cửa sổ cực kỳ chậm rãi rồi đột nhiên giận dữ hét lên: "Đã bảo bao nhiêu lần là không được chạy lung tung rồi? Sao còn không nghe lời chứ? Hàng xóm đi làm chưa về! Không có ai chơi với bọn mày đâu. Về nhanh đi! ."Sở Kỳ Thu cực kỳ sợ hãi, cứng ngắc trong giây lát.——Đây là giọng nói của Lý Bán Diễm. Hai con chó ở bên ngoài cũng điên cuồng sủa.Lý Bán Diễm cũng không nhìn qua cửa sổ, xách cổ hai con chó lại rồi rời đi.Tốt lắm. Bầu không khí vừa nãy đã biến mất không còn gì rồi.Lý Bán Diễm khiến cả hai không còn cảm giác gì, hai người bọn cậu bị ép vào trạng thái hiền nhân không có ham muốn hay đòi hỏi gì nữa rồi.Một lúc sau, Sở Kỳ Thu từ trên người Ngôn Minh đứng dậy: "Thầy Ngôn, giá sách còn chưa lau, em tiếp tục..."Ngôn Minh: "Không cần, em lên nghỉ ngơi đi. Bây giờ anh sẽ gọi điện cho giáo viên xin lỗi, lát nữa sẽ tới tìm em."Sở Kỳ Thu tìm được miếng giẻ ướt dưới mông, xoay người đi lên lầu.Lúc này, chiếc điện thoại di động cậu để trên sàn phòng làm việc vẫn còn trên giao diện weibo. Lúc cầm lên thì thấy video phỏng vấn của Weiwei đã trở thành chủ đề tìm kiếm nóng.Chủ đề bị tạm dừng hai tháng lại được cư dân mạng lùng lại. Cuộc thảo luận sôi nổi nóng hổi.Diễn đàn trực tuyến náo động. Chỉ là lần này, mọi người không còn duy trì tình cảm thương xót người khác nữa. Ác ý vô cùng chồng chất lan ra khắp cõi mạng."Bạn đã đọc chưa? Bạn đã đọc chưa? Cuộc phỏng vấn của Weiwei. Nó thực sự tuyệt vời. Tôi đã nhận được rất nhiều thông tin qua nó.""Chính là nói cho ngươi biết, Ngôn Minh cũng không phải giả vờ cao thượng như vậy. Hừ, còn không phải là bị phát hiện rồi à, hắn từ nhỏ đã chơi đùa với phụ nữ.""Tôi yêu cầu các diễn viên tập trung vào công việc và ngừng quảng cáo tiếp thị. Tôi nhìn xung quanh và thấy rằng tất cả các tài khoản tiếp thị đều đăng cùng một thông cáo báo chí, phóng đại trải nghiệm cuộc đời bi thảm của Ngôn Minh.""Cứ hai tháng lại xuất hiện, thật sự quá phiền."Sự việc lần trước bị các đồng nghiệp của Ngôn Minh coi là chuyện vui từ trên trời rơi xuống nhưng lần này những tác động tích cực đó đã không còn nữa. Sự may mắn giá rẻ đó, sự thông cảm giá rẻ đó và đều biến mất ngay lập tức chẳng xót lại chút gì.Sở Kỳ Thu nhướng mày tỏ vẻ không hài lòng. Ánh mắt sắc như dao chớp chớp vài lần.Không thể tiếp tục nhẫn nhịn như vậy nữa. Ngay cả khi bạn có thể nhận được sự bồi thường và lời xin lỗi từ bên kia trước tòa, điều đó cũng không giúp ích được gì cho tổn hại hiện tại.Không phải lỗi của Ngôn Minh, Ngôn Minh không muốn làm lớn chuyện này nhưng dựa vào cái gì mà cứ bắt Ngôn Minh của cậu cứ phải chịu đựng chứ. Trong lòng Sở Kỳ Thu tràn ngập phẫn nộ, cậu tìm trong sổ địa chỉ của mình, bấm số điện thoại....Trong khi đó, ở tầng dưới.Ngôn Minh không gọi được điện thoại của giáo viên. Anh cho rằng có lẽ cô giáo đã bị giới truyền thông làm phiền quá nhiều vào ban đêm nên vẫn đang ngủ.Anh nhặt chiếc máy hút bụi bị vứt sang một bên và bỏ vào hộp bìa cứng cạnh cửa sổ.Lúc này đã là tám giờ sáng, mặt trời đã lên cao, ánh nắng xiên xiên chiếu xuống khe hở trên rèm cửa. Anh ngước nhìn lên bầu trời. Vì gần đó đều những biệt thự thấp tầng nên nhà anh luôn có view đẹp. Bầu trời xanh ngát bao la.Thành phố V rất hay mưa, lần cuối nhìn thấy bầu trời đẹp như vậy là lúc nào nhỉ?Có rất nhiều ngày mưa, nhưng thực ra cũng có không ít ngày trời trong xanh, nhưng Ngôn  Minh lập tức nghĩ tới ngày đó. Ngày hôm đó, Sở Kỳ Thu chở anh đến bờ biển và lái lên cây cầu vượt biển đã được hoàn thành trong nhiều năm.Thời tiết hôm đó thật đẹp. Nó giống hệt như lần đầu tiên anh đến Thành phố V. Đoạn đường gần cầu, mặt trời dần lặn trên những hàng cây khổng lồ, sóng dâng cao, thảm thực vật xanh chưa từng được cắt tỉa bén rễ trên một vùng rộng lớn, bao trùm là một vẻ hoang sơ hũng vĩ như rừng rậm.Cuộc trò chuyện lúc đó vẫn còn văng vẳng bên tai ——Anh lên xe và nói: "Bác tài, cháu muốn qua cầu, cầu vượt biển"."Qua cầu? Qua cầu làm gì?""Họ nói với cháu rằng cháu có thể tìm thấy...gia đình của mình sau khi qua cầu. Cháu có địa chỉ ở đây.""Ai nói vậy? Họ đã nói dối cậu.""Nói dối cháu?""Cầu đã xây xong nhưng chính phủ vẫn chưa ra lệnh thông xe. Cậu không biết sao? Người nhà cậu làm sao qua được cầu?""Chưa được thông xe...""Đúng vậy, không cho phép xe cộ lưu thông!""Nhưng cháu muốn qua cầu.""Cậu có thể thuê người khác. Tôi không thể nhận đơn đặt hàng này. Tôi không thể vượt qua cầu được.""Vậy thì còn ai có thể vượt qua chứ?""Cậu đã bị lừa rồi! Không ai có thể vượt qua được."Cậu đã bị lừa rồi.Không ai có thể vượt qua được.Không ai có thể vượt qua được.Có lẽ chính giấy thông báo nhập học mà Sở Kỳ Thu rút ra đã khiến anh nhớ lại ký ức buồn bã chua xót. Năm từ như một câu thần chú  luôn văng vẳng bên tai anh ——Không ai có thể vượt qua được.Bầu trời trong xanh và gió thổi hiu hiu.Cây cầu vượt biển nằm trên biển Hoa Đông.Ngày nay, nhiều năm sau, những kẻ nói dối không còn có vẻ giống những kẻ nói dối nữa.Cuối cùng anh cũng được đưa qua cầu như ý muốn và dường như đã tìm thấy gia đình mình ở thành phố V như mong muốn.Chỉ là Ôn Nghiễn Minh đã thoát thai hoán cốt từ lâu, biến thành Ngôn Minh. Giấy thông báo nhập học của Ôn Nghiễn Minh sẽ luôn nằm trong một túi tài liệu hẹp trong suốt và sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng ban ngày nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.