Chương trước
Chương sau
Chương 172:
Chung Hiểu Âu biết được ngày hôm sau sẽ ăn cơm chung cùng hai vị phụ huynh, cả người đều nổ tung, cô biết lần này Cố Minh về là để nói chuyện này với bố mẹ, cô lo lắng Cố Minh sẽ bị trách mắng, nên nói thế nào cũng muốn cùng cô ấy tới đây, chỉ là không ngờ nhanh như vậy đã phải gặp bố mẹ Cố, đương nhiên, Chung Hiểu Âu từng gặp bố mẹ Cố Minh, chỉ là khi đó và hiện tại, kiểu gặp này hoàn toàn khác nhau.
"Tối nay tôi về nhà ngủ, sau khi nói rõ tình hình với bố mẹ, tôi cũng không tiện ở khách sạn, chí ít tối nay phải về nhà với bọn họ."
"Vâng." Tuy Chung Hiểu Âu hiểu chuyện gật đầu, nhưng bàn tay ôm lấy eo Cố Minh không thả lỏng, "Ở với em thêm nửa tiếng nữa, em căng thẳng."
Cố Minh biết loại tâm trạng này, đừng nói đã nói rõ với bố mẹ, chính là trong mấy ngày mẹ Chung ở nhà hai người, trong tình huống chưa biết chuyện, bản thân cô ấy cũng rất mất tự nhiên, Cố Minh an ủi vỗ lưng Chung Hiểu Âu, "Tối nay căng thẳng hết đi, tối mai sẽ không căng thẳng nữa, chỉ là ăn bữa cơm thôi, bố mẹ tôi sẽ không làm khó chúng ta, càng không làm khó em." Cố Minh nghĩ, bố mẹ mình, dù sao cũng chỉ dạy dỗ cô ấy mà thôi.


"Chị kể cho các bác, các bác nói thế nào?" Chung Hiểu Âu quan tâm nói.
"Chỉ hỏi em lớn hơn hay nhỏ hơn tôi."
"Ừm?"
"Tôi nói nhỏ hơn, sau đó bọn họ lo lắng tôi mất nhiều thời gian, mất nhiều sức lực chăm sóc em, có một chút chút không hài lòng."
"Hả? Xong rồi, xong rồi, xong rồi, đã không hài lòng rồi, thật không? Thế bữa cơm ngày mai phải ăn thế nào đây?" Chung Hiểu Âu nắm tóc, khuôn mặt như mướp đắng có thể vắt ra nước vàng, Cố Minh cảm thấy trêu Chung Hiểu Âu rất thú vị. "Bố mẹ chị thích thế nào? Ngày mai em mặc gì đây? A, không được, tuổi tác nhỏ hơn, em cũng không có cách nào... Không được, không được, nhịp tim em không bình thường nổi."
Cố Minh ôm lấy mặt Chung Hiểu Âu, gương mặt tươi cười, "Tôi trêu em thôi. Sao thế? Nào có người lớn bắt buộc phải chăm sóc người nhỏ, bình thường không phải đều là em chăm sóc tôi à? Sao lại không biết đùa thế chứ?"

Chung Hiểu Âu căng thẳng tới sắp khóc, Cố Minh an ủi một lúc lâu, cảm xúc của Chung Hiểu Âu mới dần dần bình tĩnh lại, Cố Minh cũng rời khách sạn về nhà, Chung Hiểu Âu ở trong khách sạn đứng ngồi không yên, một mình suy nghĩ lung tung một lúc, lại nằm ra sô-pha gọi điện cho Trì Úy, "Mình phải làm sao đây?"
"Làm thế nào cái gì? Chẳng phải rất tốt sao? Cái này chứng minh tư tưởng nhà phó tổng Cố rất cởi mở, còn gọi cậu tới ra mắt bố mẹ rồi, cậu còn không quỳ xuống cảm tạ trời đất đi." Đầu bên kia Trì Úy lười nhác nói, hôm nay ánh nắng Thành Đô rất chói chang, ban ngày, Trì Úy dẫn Hứa Nặc ra ngoài phơi nắng uống trà, hiện tại đang ở nhà, vừa ăn cơm xong, Hứa Nặc rửa sạch trái cây bưng lên.
"Mình căng thẳng quá, tim gan sắp nổ tung rồi, hơn nữa nghe Cố Minh nói, hình như bố mẹ chị ấy không hài lòng với mình lắm."

"Không phải mai mới gặp sao? Sao đã không hài lòng rồi?"
"Hình như cảm thấy mình ít tuổi hơn chị ấy."
"Hả? Cái này á, không phải chứ, ngay cả giới tính cũng có thể tiếp nhận, còn không thể tiếp nhận tuổi tác sao, hơn nữa, có mấy tuổi, vẫn ổn mà, đâu phải mười mấy tuổi, cái này à, cậu cũng đâu có cách nào, hiện tại không đủ, ngày sau bù, cậu cũng đừng nghĩ nhiều thế..." Trì Úy giống như ngậm gì đó trong miệng, nói năng hàm hồ.
"Cậu đang nói gì thế? Cậu đang ăn gì hả?"
"Ừ, Hứa Nặc vừa rửa nho, cậu muốn ăn không?" Trì Úy đưa tay ra vặt nho đút vào miệng Hứa Nặc, nhiều ngày vậy rồi Hứa Nặc vẫn không quen, tay Trì Úy còn chưa đưa ra, Hứa Nặc đã quay mặt đi.
"Cậu cũng thật là, mình ở đây sầu chết mất đây." Chung Hiểu Âu gào lên.
"Sầu cái gì mà sầu, không phải đã cho cậu ý kiến rồi à, hơn nữa, bây giờ cậu nghĩ ngợi lung tung cũng không có tác dụng gì, ngày mai ăn mặc đứng đắn một chút, ở trước mặt trưởng bối hiểu chuyện một chút, ân cần một chút, làm gì cũng nhanh nhẹn lên, ôi chao, dù sao những chuyện này không nói cậu cũng biết làm, bình thường cậu làm thế nào với phó tổng Cố, cứ làm với hai vị phụ huynh y trạng là được, có lẽ, với sự thông minh tài trí của cậu, cứ điềm đạm ứng phó, thả lỏng chút, đừng căng thẳng không lại phản tác dụng."
"Ừm!" Chung Hiểu Âu buồn bã đáp một tiếng.
"Được rồi, ngủ sớm đi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai mới có tinh thần tốt nhất để đi gặp phụ huynh người ta." Nói xong Trì Úy cúp điện thoại.
Lúc này Chung Hiểu Âu mới an tâm hơn một chút, chạy vào nhà tắm tắm rửa.
Trì Úy ngồi nghiêng trên sô-pha, Hứa Nặc ngồi ở một bên, yên lặng đọc sách, những ngày qua, hai người cũng không nói rõ, nhưng Trì Úy dần dần nắm được thái độ của Hứa Nặc, hơn nữa cô gái này là một người rất chậm nhiệt, một số quan niệm của Trì Úy cũng vô thức thay đổi, nếu làm cách nào cũng không buông được, vậy để bản thân chậm chạp tiêu hóa những cố chấp kia, cho nên trong mấy tháng hẹn hò với Hứa Nặc, việc xa nhất cô ấy làm chỉ là nắm tay, Trì Úy cũng không dám hôn Hứa Nặc. Không biết tại sao, Trì Úy luôn cảm thấy Hứa Nặc rất coi trọng những thứ lễ nghi quy tắc. Trì Úy chưa từng yêu đương với một cô gái ngại ngùng đứng đắn như thế, cô ấy cũng không biết làm sao, cho nên cho dù mỗi lần bản thân kéo Hứa Nặc lại không để cô đi, nhưng thực tế cô ấy cũng không làm gì, cuối cùng, hoặc là Hứa Nặc vẫn phải về nhà, hoặc là Hứa Nặc không còn cách nào nữa, quá muộn, liền ở lại chỗ Trì Úy, nhưng kết cục cuối cùng vẫn là Hứa Nặc ngủ giường, cô ấy ngủ sô-pha, kết quả càng thêm giày vò. Nghĩ tới năm tháng tuổi trẻ phóng khoáng như ngựa đứt cương của mình, trước đây tuy không phải một đêm mấy lần, nhưng tốt xấu gì tần suất cũng đều đặn, mà hiện tại, bản thân đã nhịn tới bệnh, Trì Úy cảm thấy nếu tiếp tục như thế, tâm lí cô ấy sẽ biếи ŧɦái.
Cho nên vì để tránh cho bản thân khó chịu, chẳng thà để Hứa Nặc về sớm một chút, hôm nay hai người đi dạo hơi muộn, vốn dĩ Trì Úy nói muộn vậy rồi nên ăn gì đó ở ngoài là được, kết quả người kia rất thích việc bếp núc nhất định muốn về nhà nấu nướng, nên tới hiện tại mới vừa ăn xong không lâu.
Trì Úy nhìn Hứa Nặc ở bên cạnh đang đặt sách trên đùi, sao lại có người phụ nữ trắng trẻo mềm mại như thế, gần ngay trước mặt, nhưng cô ấy không dám ăn, Trì Úy nhịn lại kích động trong lòng, nhưng làm cách nào cũng không nhịn được, dần dần tiến lại gần. Tựa lên vai Hứa Nặc, không có tâm tư đọc sách, "Đọc sách gì thế?"
Hứa Nặc lật trang bìa cho Trì Úy xem, Trì Úy căn bản không nhìn, tâm tư của cô ấy không đặt trên quyển sách, quan tâm Hứa Nặc đọc sách gì làm gì, chỉ là cô ấy đang nghĩ xem nên hôn người trước mặt thế nào, mới không khiến Hứa Nặc nhấc chân bỏ chạy.
Trước giờ Trì Úy chưa từng căng thẳng khi đối diện với phụ nữ như lúc này, kể cả rất nhiều năm trước, khi hôn Chung Hiểu Âu, bản thân cũng không căng thẳng, Trì Úy giả vờ vô tình kề sát mặt Hứa Nặc, chăm chú nhìn môi cô, Hứa Nặc không trang điểm, đôi môi hồng hào, Hứa Nặc ngồi dậy lấy nho ăn, Trì Úy vội rụt lại.
Nhìn Hứa Nặc ăn nho, đôi môi động đậy, trong lòng Trì Úy như bị vuốt mèo cào, lần này cô ấy dựa gần nhanh hơn, một tay nắm lấy sô-pha, cơ thể trực tiếp dựa vào, có lẽ Hứa Nặc có cảm giác, nghiêng đầu sang, vừa hay chạm vào, chỉ chạm nhau như chuồn chuồn đạp nước, hai mắt Hứa Nặc đột nhiên mất hồn, tản mạn, Trì Úy cũng không nghĩ tới chuyện không kịp trở tay này, đầu óc đã không nghĩ được chuyện gì khác, chỉ cảm thấy đôi môi Tiểu Nặc thật sự rất mềm, còn mịn, còn có vị nho vừa ăn.
Hứa Nặc không động đậy, tay vẫn đè lên trang sách, Trì Úy lại nhích gần, dù sao cũng đã tới bước này, cô ấy không muốn kìm nén bữa, nụ hôn khẽ khàng kia trở nên dịu dàng, cô ấy lên hôn môi Hứa Nặc, từ trên xuống dưới, lại hôn lên khóe môi cô, lúc này chắc chắn không nên tồn tại lí trí nữa, lí trí vừa quay về, là xôi hỏng bỏng không, Trì Úy chầm chậm nghiêng người, đỡ lấy đầu Hứa Nặc, quyển sách trong tay Hứa Nặc trượt xuống, Trì Úy cảm thấy nó rất cản trở, tay trái thành thục gạt đi, sách nặng nề rơi trên sàn, cô ấy không tốn sức để mở khớp hàm, đầu lưỡi quấn lấy nhau, Hứa Nặc có chút ngượng ngùng, một tay Trì Úy ôm lấy eo cô, một tay ôm lấy đầu cô, cơ thể gầy gò khẽ run lên, người phụ nữ này rất mẫn cảm, đương nhiên bình thường Hứa Nặc rất ít nghĩ tới những chuyện này, nếu không gặp người phụ nữ trước đó, cô càng không biết, trong lòng chỉ nghĩ làm cách nào để kiếm tiền, làm cách nào để nuôi em trai em gái học hành, nhưng sau khi chung đụng cùng người phụ nữ kia, dường như cơ thể được mở ra.
"Ưm!" Cứ hôn như thế, âm thanh mất kiên nhẫn bị Trì Úy chặn lại, nên chỉ phát ra những tiếng trúc trắc như thế.
Nhịp tim Trì Úy đập rất nhanh, "thình thịch" đập lên như trống, khoảng cách giữa hai người rất gần, cơ thể dường như dính lấy cơ thể, bàn tay ôm lấy eo dần dần luồn vào trong quần áo, đầu thu, ở trong nhà, Hứa Nặc chỉ mặc chiếc áo phông mỏng, tay Trì Úy luồn vào từ vạt áo, tay cô ấy có chút lạnh, chớp mắt, cơ thể Hứa Nặc nổi da gà, hai người hôn tới sắp thiếu ô-xy, Trì Úy mới buông Hứa Nặc ra, nhưng lại lập tức hôn lên tai Hứa Nặc, vành tai Hứa Nặc đỏ ửng, nóng tới mức khiến người ta thoải mái, Trì Úy ngậm trong miệng, cả người Hứa Nặc mềm nhũn, ý thức mông lung vẫn sót lại, nếu còn tiếp tục xuống dưới, sẽ không thu lại được, lúc này Hứa Nặc mới vô lực bắt lấy tay Trì Úy, "Em... em phải về rồi."
Trì Úy rời khỏi vành tai Hứa Nặc, chống người nhìn người trước mặt, Hứa Nặc xấu hổ, không dám nhìn thẳng cô ấy, Trì Úy quay mặt cô lại, "Bắt đầu từ tối nay, không cho phép về, sau này cũng không được về nữa, còn nữa, tôi và em, phải ngủ trên giường."
Không cho Hứa Nặc phản bác, Trì Úy lại bịt kín đôi môi Hứa Nặc lại...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.