Chương trước
Chương sau
Chương 126:
Mộc Dao bị đẩy ra, lùi về sau nửa bước, sau đó lại dính lại. Bản thân cũng thật biếи ŧɦái, sao lại thích nhìn Quan Dĩ Đồng "ghen tuông" như thế, tuy người ta căn bản không thừa nhận, cô đưa ngón tay ra sống chết dính lại bên đầu mũi Quan Dĩ Đồng, "Em ngửi thử là biết đã lau hay chưa mà."
Quan Dĩ Đồng thật sự chưa từng gặp ai mặt dày vô sỉ như thế, lạnh lùng nhìn Mộc Dao một cái, hừ lạnh một tiếng, "Cút."
Cơ hội hiếm có, Mộc Dao nào dễ dàng để Quan Dĩ Đồng chạy thoát như thế, cô kéo Quan Dĩ Đồng lại, đè lên tường, cả người ôm lấy cô ấy, trường học rạng sáng vô cùng yên tĩnh, chỉ có một lớp sương mù lờ mờ trong ánh trăng, ánh đèn phía xa tối tăm, Mộc Dao không nhịn được cười như điên dại trên hõm vai Quan Dĩ Đồng, cười tới khi đôi vai rung lên, trong lòng Quan Dĩ Đồng cũng ít nhiều hiểu ra có bao phần thật giả, thấy Mộc Dao điên khùng như thế, mới lạnh lùng nói, "Chị đứng lên đi."


"Ôi chao, không được, tôi sắp không thở nổi rồi, mau xoa ngực giúp tôi." Cười quá hăng, sẽ phải chịu báo ứng.
Quan Dĩ Đồng không để ý tới cô, Mộc Dao chỉ đành tự mình vuốt ngực cho mình, Quan Dĩ Đồng thấy Mộc Dao vẫn không đứng dậy, đè lên người cô ấy, "Ở đây là trường học, chị còn không rời khỏi người tôi tôi sẽ kêu lên có kẻ sàm sỡ." Quan Dĩ Đồng ngẩng đầu lên nói.
"Em kêu đi, nửa đêm canh ba, xem có thể gọi tỉnh được ai đây, tới lúc đó không biết ai sàm sỡ ai đâu."
"Vô liêm sỉ." Quan Dĩ Đồng mắng.
"Em nói xem trường học này có camera không?" Mộc Dao đột nhiên nhìn quanh bốn phía.
"Chị muốn làm gì?"
"Em nói xem?" Mộc Dao cọ lên cổ Quan Dĩ Đồng, chiếc cổ thơm mềm vừa miệng, không nhịn được đưa đầu lưỡi ra liếm, da dẻ Quan Dĩ Đồng chầm chậm nổi da gà, cô ấy ngẩng đầu, mặc cho Mộc Dao hôn, Mộc Dao dọc theo hõm cổ đi lên, cắn lấy cằm Quan Dĩ Đồng, trong đêm, du hồn tăm tối luôn thích nhảy nhót, thích một người chính là như thế, các tế bào như anh túc, vừa nhìn đã muốn nghiện, Mộc Dao hôn lên, phủ lên đôi môi mềm mại của Quan Dĩ Đồng, càng hôn càng kịch liệt, một tay Mộc Dao luồn vào trong áo sơ mi dài của Quan Dĩ Đồng, dừng lại trước ngực cô ấy giây lát, rồi lại luồn vào trong quần, Quan Dĩ Đồng vẫn còn một tia tỉnh táo, chỉ là hơi thở gấp gáp, nói, "Chị muốn ngày mai lên trang bìa báo à?"

Mộc Dao vô lại nói, "Cho dù có camera cũng không nhìn được mặt tôi, có nhìn được cũng chỉ có mặt em."
"Chị khốn khiếp." Lúc này Quan Dĩ Đồng còn không có cả sức mắng người.
Đột nhiên, hai người trở nên căng thảng, nghe thấy tiếng bước chân ở ngã rẽ, từ xa xa, có ánh sáng yếu ớt, Mộc Dao vội sửa sang quần áo cho Quan Dĩ Đồng.
"Ai?" Một ánh sáng chiếu lên mặt hai người, Mộc Dao ôm lấy đầu Quan Dĩ Đồng, che đi mặt, nhìn trang phục của người vừa tới, có lẽ là bảo vệ của trường đi tuần đêm.
"Chúng tôi là phụ huynh học sinh, vừa mới tới kí túc xá thăm người nhà." Mộc Dao nửa thật nửa giả nói.
Người bảo vệ kia thấy hai người phụ nữ ăn mặc nhã nhặn, cũng không hỏi nhiều, nhiệt tình chỉ đường, "Cửa tây đóng rồi, chỉ có thể đi qua cửa nam, tôi dẫn hai người ra ngoài nhé."

Mộc Dao hít sâu một hơi, nắm lấy tay Quan Dĩ Đồng, mãi tới khi lên xe, hai người cũng không nói chuyện, ngọn lửa dâng trào ban nãy đã bị dập tắt, trên đường không có âm thanh, Mộc Dao lái xe, Quan Dĩ Đồng vẫn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc đêm mê li, ánh đèn trên đường càng ngày càng sáng, đột nhiên, Mộc Dao dừng xe bên đường, đóng chặt cửa xe, cô điều chỉnh độ rộng của ghế, không gian từ ghế lái rộng ra rất nhiều. Quan Dĩ Đồng thấy cô đột nhiên dừng xe, cũng nghiêng đầu nhìn thấy cả hành động của Mộc Dao, mím môi, cười mà không nói, Mộc Dao đưa tay về phía cô ấy, Quan Dĩ Đồng nhìn một cái, đập lên tay cô, Mộc Dao nắm lấy, kéo Quan Dĩ Đồng tới cạnh mình, "Rõ ràng là muốn, còn giả vờ cái gì?"
Ban nãy Quan Dĩ Đồng còn nửa đẩy nửa nhích người tới gần, trực tiếp ngồi lên người Mộc Dao, ôm lấy cổ cô, lắc đầu, "Hiện tại chị, thật sự không hề giống chút nào so với trước kia."
"Thật sao? Con người luôn thay đổi, em cũng không giống lúc trước, em của lúc trước phóng túng tận xương, hiện tại càng ngày càng biết giả vờ đần độn."
Cơ thể Quan Dĩ Đồng ngả về phía sau, cười lên, cô ấy ngả ra sau quá nhiều, Mộc Dao vội ôm lấy eo cô ấy, không biết xấu hổ nói, "Em muốn tự mình động sao?"
Quan Dĩ Đồng ngả người về phía trước, vùi trong ngực Mộc Dao, hậm hực nói, "Chị muốn tôi động tới thế sao?"
Thành phố đã vào đêm, rất ít người đi lại trên đường, thỉnh thoảng có nhân viên văn phòng tăng ca lê theo thân thể mệt mỏi lên tắc-xi, nửa đêm canh ba, chỉ có khá nhiều tắc-xi, khi chờ được những con đường thành phố thênh thang hiếm thấy vào ban đêm, bọn họ đạp phanh lao nhanh như bay, khi lướt qua xe của Mộc Dao, phát ra những tiếng còi xe inh ỏi phiền phức, trong xe, một người phụ nữ tóc dài tán loạn, mặt đối mặt ngồi trên người một người phụ nữ khác, chiếc eo thon gọn của người phụ nữ trập trùng, đón tiếp, giao hợp, ghế xe chầm chậm ngả ra, không gian chật hẹp mang tới cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ khác lạ, âm thanh phóng túng thoát ra khỏi cổ họng, vang vọng trong không gian hẹp, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng mang theo kíƈɦ ŧɦíƈɦ khác thường, cứ như thế quấn lấy nhau, trong xe và trên giường không giống nhau, hơi thở tản ra trong thời gian dài tụ tập cùng nhau, hương vị mê hoặc, như trùng, quyến rũ hai người càng tiến sâu, dạo đầu giữa phụ nữ với phụ nữ rất dài, là sự dịu dàng, kéo dài, muốn để trọng điểm kia chờ đợi lên men tới cực điểm, ngón tay của phụ nữ rất mềm, cũng rất cứng, nó luồn qua khe hở chật hẹp ấm nóng, vì để tránh người khác nghe thấy, cửa xe đều đóng chặt, nhiệt độ nóng bỏng, hun đốt hai người tới đỏ bừng mặt, trong những cơn co rút đau khổ, Mộc Dao ôm chặt lấy lưng Quan Dĩ Đồng, cô nghĩ, nếu không có tình yêu, cho dù chỉ có tìиɦ ɖu͙ƈ, bản thân cũng không nỡ Quan Dĩ Đồng.
Việc chưa hoàn thành trong góc tường tối tăm cửa trường học được hoàn thành trong xe, hai gười yếu ớt ôm lấy nhau, im lặng rất lâu, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp dần dần dịu lại, dần dần ổn định lại, Quan Dĩ Đồng động đậy cơ thể, tư thế ngủ này không quá dễ chịu, nhưng quả thật lại lười cử động.
Cuối cùng hai người ổn định lại, quần áo đỡ cởi một nửa, Quan Dĩ Đồng chơi xấu lắc lư ngón tay trước mặt Mộc Dao, Mộc Dao tươi cười, không để ý cô ấy, "Dậy đi, tôi lái xe đưa em về.
"Lau tay chưa?" Người phụ nữ như Quan Dĩ Đồng có tâm lí phục thù rất mạnh, Mộc Dao khó khăn đứng dậy, lấy giấy ăn ở bên cạnh ném vào tay Mộc Dao.
Thật ra đã sắp tới nhà Quan Dĩ Đồng, chẳng qua chỉ còn hai ba cây số nữa, nhưng có một số chuyện, dường như trong khoảnh khắc, cũng không chờ được.
Tớn nhà Quan Dĩ Đồng, Mộc Dao mượn cớ không có sức lái xe, liền không về nhà, giữa cô và Quan Dĩ Đồng, trong chuyện giường chiếu, trước giờ đơn giản hơn nhiều, hai người lần lượt tắm rửa, rồi ôm nhau đi ngủ, nếu không phải bản thân cưỡng cầu quá nhiều, tất cả có vẻ đều rất viên mãn.
Ngày hôm sau, Mộc Dao đang ngủ say, nghe thấy âm thanh dưới nhà, mới nhanh chóng bò dậy, loạng choạng đi xuống nhà, còn chưa vào nhà bếp, đã thấy có một người trong bếp thò nửa người ta, hai người đều ngây ra, Mộc Dao đơn giản là nghẹn không tả nổi, Hứa Nặc nghĩ là cô Quan, nhưng không ngờ là chị Mộc.
Mộc Dao tỉ mỉ quan sát người trước mặt, xác nhận người trước mặt không chịu bất kì tổn thương nào, hoàn chỉnh không khuyết thiếu đứng trước mặt cô, hai tay Mộc Dao vòng trước ngực, nghiêm túc nói, "Tối qua em đã đi đâu?"
"Dạ?" Hứa Nặc có chút muốn nói lại thôi, "Em ở nhà mà." Hứa Nặc nhỏ tiếng nói.
"Về nhà lúc nào?" Tối qua Mộc Dao tìm cả tối, cũng có chút tức giận.
"Sao thế, chị Mộc?"
Mộc Dao hít thở sâu mấy lần, lúc này ngữ khí mới dịu lại, nói, "Hứa Nặc, em biết không? Tối qua tôi tìm em khắp nơi, tối qua em không ở chỗ cô Quan, cũng không nói một tiếng, chúng tôi gọi điện cho em rất nhiều nhưng không ai nghe, tôi tới nhà em, thậm chí còn tới trường học của em gái em tìm em, tôi tìm tới sắp phát điên, hôm nay còn không thấy người, tôi còn muốn đi báo cảnh sát nữa kìa."
"..." Hứa Nặc nhíu mày, căn bản không biết tối qua xảy ra chuyện gì, chị Mộc tìm mình làm gì chứ? Tối qua, tối qua cô có chút việc, chỉ là tâm trạng không tốt, buổi tối không muốn nấu nướng, cô đã gọi điện cho cô Quan xin nghỉ, cái gì gọi là không nói một tiếng, "Chị Mộc, chị đừng nóng, em không sao, chỉ là hôm qua tâm trạng em không tốt, buổi tối không muốn tới chỗ cô Quan, em đã xin cô ấy nghỉ rồi."
"Xin nghỉ rồi?" Đôi mắt Mộc Dao tròn xoe, "Em nói với Quan Dĩ Đồng rằng tối qua em không tới rồi sao?"
"Vâng." Hứa Nặc vô cùng nghi hoặc gật đầu.
Mộc Dao cắn môi, "Em nhắn tin hay gọi điện thoại cho cô ấy?"
"Gọi điện thoại."
"Em đưa điện thoại cho tôi xem." Mộc Dao cầm điện thoại của Hứa Nặc, rõ ràng 17:23 phút tối qua có một cuộc gọi, thời gian cuộc gọi rất ngắn, chỉ có mấy chục giây, cho nên người phụ nữ kia lừa mình sao? Cả tối qua đều lừa cô? Đầu óc Mộc Dao nóng lên, xông lên tầng.
Trong phòng, Quan Dĩ Đồng còn đang ngủ say, Mộc Dao đứng bên giường, tức tới trắng mặt, nhưng không gọi Quan Dĩ Đồng dậy ngay lập tức, tính cách của Hứa Nặc sẽ không nói dối, ban nãy khi Hứa Nặc nói buổi tối ở nhà, mặt đã đỏ lên, đó là nói dối, nhưng khi nói tới chuyện xin Quan Dĩ Đồng nghỉ, Hứa Nặc nhất định không nói dối, vậy Quan Dĩ Đồng lừa cô làm gì? Hai tay Mộc Dao vòng trước ngực, Quan Dĩ Đồng nhớ cô sao? Mộc Dao nghĩ tới suy nghĩ có chút tự luyến này, nhưng nếu không phải như thế, Quan Dĩ Đồng bịa ra lí do quỷ quái buồn nôn này, Mộc Dao nhất định phải đâm chết cô ấy, người kia còn chưa tỉnh, Mộc Dao đã mất kiên nhẫn, véo lấy mũi Quan Dĩ Đồng, Quan Dĩ Đồng bị làm phiền, phiền muộn đẩy tay Mộc Dao ra, còn rúc vào lòng Mộc Dao, ôm lấy eo cô, mí mắt cũng không mở ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.