Chương trước
Chương sau
Lúc Diệp Thiên Tuyết về đến nhà, cảm thấy khờ cả người.
Người ở phía sau màn cuối cùng là Phó Hoài Minh.
Suy đoán này khiến lòng cô bất an, nhưng từ đầu đến cuối cô không có dũng khí đi hỏi.
Điện thoại di động hết cầm lên rồi lại để xuống, cuối cùng rốt cuộc vẫn không gọi.
"Bây giờ bọn họ rất bận. . . . . ." Cô tự nói với mình như vậy, đặt tay lên trán nằm ở trên giường, ánh mắt trống rỗng.
Phó Hoài Minh sắp xếp chuyện này xong cũng biết tình huống không ổn, anh cầm điện thoại di động do dự một hồi.
Tô Hòa đi tới, nghiêng đầu dựa vào người anh, nhắm mắt lại nói: "Nếu em ấy đã đoán được, bây giờ anh tiếp tục giấu diếm cũng không còn tác dụng gì nữa rồi, vô duyên vô cớ để em ấy hiểu lầm anh nhiều hơn mấy phần." PhóHoài Minh ôm cô vào trong ngực, cười khổ: "Anh biết. Chỉ là sợ hãi thâncận, em cũng hiểu cảm giác này mà."
Tô Hòa nhẹ nhàng trả lời: "Em hiểu, vô cùng hiểu. Nếu anh không nói ra được, không bằng để em nói thay anh vậy."
Cô ngẩng đầu lên, nở nụ cười ấm áp: "Dù sao em cũng tham gia vào chuyện này từ đầu tới cuối mà.”
Phó Hoài Minh kiên định lắc đầu: "Không, anh sẽ một mình gánh vác chuyệnnày." Anh hôn nhẹ lên trán cô, "Từ đầu tới đuôi em cũng không biết, đâylà chuyện riêng của anh."
Tô Hòa rưng rung muốn khóc, ôm chặt hông anh: "Anh làm như vậy, có thể sau này sẽ không nhận được sự tha thứ của các em ấy đó."
"Anh biết." Phó Hoài Minh trả lời rất nhanh, giọng nói quá thoải mái tráilại người cảm thấy bất an, "Nhưng anh có em là tốt rồi."
Nước mắt của Tô Hòa lập tức chảy ra.
Hai người lẳng lặng ôm nhau một lát, Tô Hòa buông lỏng tay ra, mỉm cười với Phó Hoài Minh, giúp anh sửa sang lại cổ áo: "Nếu các em ấy không thathứ cho anh, em sẽ đi khóc đi cầu nhất định phải làm cho các em ấy thayđổi thái độ. Nếu anh và em quyết định đi cùng nhau cả đời, chuyện củaanh cũng là chuyện của em."
Cô nở nụ cười ấm áp mà phóng khoáng như trước kia: "Cho nên, em sẽ không để dì và em họ xa cách anh."
Phó Hoài Minh khẽ mỉm cười, hôn lên trán của cô, buông tay ra, bắt đầu gọi điện thoại cho Diệp Thiên Tuyết.
Diệp Thiên Tuyết nằm nghỉ ở trên giường, cả người dần dần rơi vào bóng tối.
Cô cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, nhưng nghĩ đến những vấn đề phức tạp kia cũng không uổng công của cô.
Sau đó, trong nháy mắt cười khẽ một tiếng, cô tỉnh táo lại.
Nếu mình cũng có thể vì thù hận mà trả giá thật lớn để lựa chọn sống lại,như vậy thì vì sao Phó Hoài Minh không thể lựa chọn trả thù chứ. Từ nhỏbị mẹ vứt bỏ, bị cha coi thường, như vậy lựa chọn người mẹ để ý làm ramột vài việc, dường như cũng không ngoài ý muốn.
Dù là hiểu rõ, trái lại Diệp Thiên Tuyết càng không thể quên được mà ngồi dậy.
Nếu như suy đoán của mình đúng, vậy người dẫn đến cái chết của mình ở đờitrước là Phó Hoài Minh, có phải đây mới là người mình nên trả thù?
Nhưng sự ấm áp của Phó Hoài Minh đời này cũng không phải là giả, làm sao mình có thể dễ dàng nói ra hai chữ trả thù như vậy?
Cô nằm ở trên giường, lại lần nữa lâm vào trong suy nghĩ của mình, cho đến khi chuông điện thoại vang lên thức tỉnh cô.
Nhìn tên hiển thị ở trên màn hình trong nháy mắt khiến Diệp Thiên Tuyết sững sờ, sau đó cô nắm chặt điện thoại di động, rơi vào đấu tranh.
Điện thoại của Phó Hoài Minh dường như trong giây lát khiến trái tim cô buông lỏng, dường như cô cũng không suy nghĩ được nữa.
Diệp Thiên Tuyết cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, chuông điện thoại đã ngừng lại.
Cô ngơ ngác nhìn điện thoại di động, sau đó mới tỉnh táo lại.
Nếu anh ấy gọi điện thoại tới, nên nghe chứ tại sao lại ngồi chỗ này mất hồn cho tới khi hết tiếng chuông?
Phó Hoài Minh không phải mẹ con họ Liễu, tại sao không nghe anh giải thích một chút?
Cô chẳng biết tại sao mình lại hối tiếc.
Sau đó, chuông điện thoại di động lại vang lên lần nữa.
Diệp Thiên Tuyết nhìn tên của Phó Hoài Minh ở trên màn hình lại sáng lên lần nữa, đột nhiên hít thở một hơi thật sâu, dường như cả người cũng tỉnhtáo hơn nhiều.
Cô nghe điện thoại, trên gương mặt khẽ mỉm cười: "Anh họ, có chuyện gì không?"
Phó Hoài Minh thấp thỏm gọi cuộc điện thoại này nhưng thật ra lo lắng cũngkhông kém hơn Diệp Thiên Tuyết. Lần thứ nhất không gọi được, anh cảmgiác dường như lòng mình thiếu chút nữa liền chìm xuống đáy cốc, thậtmay là có Tô Hòa ở bên cạnh khuyên, anh mới có dũng khí gọi lần thứ hai.
Sau đó lúc này nghe được giọng nói vui vẻ của Diệp Thiên Tuyết, lập tức anh liền thả lỏng.
"Tiểu Tuyết có thời gian không? Anh đến chỗ của em ngồi một chút."
Thanh âm Diệp Thiên Tuyết truyền tới rõ ràng: "Được, lúc nào? Em hẹn dì cùng đi."
Khóe môi Phó Hoài Minh giật giật: "Được, chờ chuyện này chấm dứt đi. Bây giờ anh sợ không an toàn." Diệp Thiên Tuyết cũng khẽ cười: "Được, em chờanh họ liên lạc với em."
Hai người thoải mái quyết định chuyệnnày, Phó Hoài Minh cúp điện thoại, nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Tô Hòa, anh khẽ mỉm cười: "Em ấy chịu nghe anh giải thích."
Tô Hòa cười dựa sát vào anh, ôm anh: "Vậy thì tốt. Có lẽ chuyện không bi quan như anh và em tưởng tượng."
Phó Hoài Minh nhẹ nhàng gật đầu.
Tuy trong tương lai Phó Hoài Minh muốn bù đắp lại cho người thân nhưngkhông bi quan giống như trong tưởng tượng của anh, một chuyện khác lạikhiến anh không thể không nhăn mày.
Cho dù nhiều người cố gắng tìm ba bốn ngày, vẫn không hề có tung tích của Liễu Phỉ Phỉ.
Ngay cả Trương Khánh cũng tìm không thấy.
Tin tức này khiến Phó Đại Thành giận dữ: "Nếu còn không tìm được, tất cảcác người liền tự về nhà nuôi chính mình đi. Các người là Trương Khánhmang theo, nếu ông chủ tôi biết các người không chịu chăm chỉ cố gắngtìm kiếm, các người cũng đừng nghĩ sẽ có ngày sống dễ dàng."
Ông nhìn ba người trả lời cẩn thận ở trước mặt, ra cửa nhìn nhau cười khổ.
Bọn họ không phải là không chăm chỉ, mà thật sự không tìm được. Dường nhưTrương Khánh và Liễu Phỉ Phỉ bốc hơi vậy, một chút tung tích cũng khôngcó.
Theo thời gian trôi qua, ngay cả bọn họ cũng nghi ngờ, cóphải Trương Khánh và Liễu Phỉ Phỉ đã chạy trốn rồi không, cũng không ởlại đây.
Diệp Thiên Tuyết cũng không nhịn được có chút nghi ngờvới suy luận của mình. Tuy Liễu Phỉ Phỉ là một người không có tính kiênnhẫn, nhưng người làm chủ trong hai người là Trương Khánh.
Nghecách nói của Phó Đại Thành và Phó Hoài Minh, người này rất biết kiềm chế hơn nữa còn giữ được tỉnh táo, chắc chắn sẽ không ẩu thả giống như Liễu Phỉ Phỉ.
Nhưng Diệp Thiên Tuyết lại không nhịn được suy nghĩ.Nếu Trương Khánh dám mạo hiểm đưa Liễu Phỉ Phỉ ra khỏi tù, như vậy LiễuPhỉ Phỉ ở trong mắt ông ta nhất định có địa vị rất quan trọng. Nếu lànhư vậy, vào lúc này, khẳng định ông ta cũng sẽ ít nhiều suy nghĩ mộtchút nguyện vọng của Liễu Phỉ Phỉ.
Nhưng suy đoán dù sao cũng chỉ là suy đoán, theo thời gian trôi qua, cô cũng không nhịn được bắt đầunghi ngờ, có phải Liễu Phỉ Phỉ theo Trương Khánh chạy trốn rồi haykhông.
Lúc này Trương Khánh cũng không có chạy trốn như suy đoáncủa mọi người. Thậm chí ông ta dẫn theo Liễu Phỉ Phỉ ở lại, nghênh ngang sống trong một tiểu khu, thuê phòng ba tháng, chờ chuyện này trôi quasẽ rời đi.
Chỉ là hai người thay đổi thật lớn so với trước đây, đây mới là nguyên nhân đám người kia không tìm được bọn họ.
Hai người cũng đi thay hình đổi dạng, có gương mặt và thân phận mới.
Thật ra trước kia từ rất sớm Trương Khánh vì chuyện này mà chuẩn bị rồi. Từlúc Liễu Đan Văn quyến rũ ông ta thành công đã bắt đầu.
Chính ông ta cũng biết, loại chuyện trong bóng tối không phải con đường lâu dài,cho nên thật ra ông ta vẫn luôn mong một ngày nào đó gom góp đủ tiền rồi có thể thành công lui thân, trải qua cuộc sống của người bình thường.
Sau khi gặp Liễu Đan Văn, trong nguyện vọng lại mong muốn có thêm bà.
Nhưng Liễu Đan Văn không chỉ có một mình.
Lúc ban đầu Trương Khánh cảm thấy không có gì, nhưng sau này lại cảm thấykhông có cách nào nhịn được. Thời gian càng lâu, ông ta càng khát vọngcó thể dẫn Liễu Đan Văn đi, trải qua cuộc sống của hai người, mặc kệchuyện nhà gì đó của nhà họ Diệp, nhà họ Cố và nhà họ Phó.
Chung quy nguyện vọng vẫn là nguyện vọng.
Liễu Đan Văn có hận, Phó Hoài Minh có oán, bản thân Trương Khánh vẫn bán mạng thay nhà họ Phó.
Ý nghĩ như vậy chẳng qua là một ý nghĩ không có ý nghĩa.
Sau đó, Trương Khánh không nghĩ tới ý nghĩ này nữa.
Cho đến khi Liễu Đan Văn bị giam vào tù, lúc này mới cầu xin ông ta một ngày nào đó có thể dẫn mình đi cùng.
"Em biết nhất định em phải vào tù, nói không chừng là cả đời. Em không muốn cả đời ở trong tù. . . . . ." Liễu Đan Văn khóc thảm thương ở trước mặt ông ta, "Anh nghĩ biện pháp dẫn em đi có được không, anh và em làm mộtđôi vợ chồng, chúng ta mặc kệ mọi chuyện ở nơi này."
Đề nghị của Liễu Đan Văn khiến Trương Khánh vô cùng động lòng, nhưng lúc đó Trương Khánh không làm được.
Đột nhiên đề nghị như vậy, có quá nhiều thứ không thể nào. Mặc dù đề nghịnày khiến Trương Khánh động lòng nhưng lại không thể thực hiện.
Sau đó, Liễu Đan Văn vào tù, Trương Khánh bắt đầu từ từ chuẩn bị.
Ông ta chuẩn bị xong thân phận giả cho mình và Đan Văn, lại lén lút liênlạc bác sĩ giải phẫu thẩm mỹ, cuối cùng mới bắt đầu thăm dò chỗ sơ hởnơi giam giữ Liễu Đan Văn, từ đó có cách cứu người ra ngoài.
Ôngta chuẩn bị rất tốt, cho đến khi người hiện ra ở trước mặt ông ta khôngphải là Liễu Đan Văn mà ông ta nhớ thật lâu mà là con gái của bà, LiễuPhỉ Phỉ.
"Mẹ vì tôi mà chết." Liễu Phỉ Phỉ khóc kinh hoàng, "Mẹ muốn tôi tìm đến ông."
Trương Khánh rất hối hận, nhưng ông ta cũng không kịp suy nghĩ nhiều chuyệnxảy ra, vội vàng dẫn Liễu Phỉ Phỉ đi. Đợi đến khi đưa Liễu Phỉ Phỉ vàophòng khám bệnh dưới đất, lúc đó đã không kịp hối hận nữa rồi.
Liễu Phỉ Phỉ hoàn toàn hưởng mọi thứ mà ông ta vì Liễu Đan Văn chuẩn bị, ngoài dự liệu của ông ta chính là người kia.
Sau đó, vào một buổi tối nào đó, khi trên giường ông ta chợt nhiều ra một người, một chút cũng không ngoài ý muốn.
Hai người sớm chuẩn bị tốt thân phận vợ chồng để ở lại. Trương Khánh xémchút nữa là bị thân thể trẻ tuổi của Liễu Phỉ Phỉ hấp dẫn. Thể nghiệmkhác với Đan Văn, cô phóng khoáng hơn Liễu Đan Văn, càng có thể dễ dàngđể cho ông ta đặt tay lên ngực hơn Liễu Đan Văn, điều này làm cho ông ta gần như mê muội ở trong đó, quên hết mọi thứ chung quanh.
Sau khi hai người có thân phận mới, Trương Khánh gần như không làm gì trong nửa tháng sau đó, chỉ cùng Phỉ Phỉ ở trên giường.
Giống như là dã thú động tình, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng hưởng thụ thân thể của nhau.
Sau đó, Trương Khánh mới chậm rãi quay về, hoàn toàn hết hy vọng với kết cục đã định.
Ông ta có lúc nhìn Liễu Phỉ Phỉ ngoan ngoãn ở bên cạnh, đáy lòng cũng không phải không có mê muội, nhưng chỉ chớp mắt, sự mê muội này liền mất đi.
Bởi vì ông ta chuẩn bị đầy đủ, nửa tháng này thật sự không có người tìmđược bọn họ. Chuyện này khiến Liễu Phỉ Phỉ thả lỏng, nhưng Trương Khánhcũng không cho là đã kết thúc.
Ban đầu ông ta đi theo Phó Đại Thành, sau đó lại đi theo Phó Hoài Minh.
Vô luận là người nào, trong lòng ông ta đều sợ hãi. Hai người đó, không có người nào là dễ đối phó.
Một ngày này, ông ta chậm rãi đi xuống từ trên giường Liễu Phỉ Phỉ, sửasang lại bản thân xong sau đó chuẩn bị đi ra ngoài, Liễu Phỉ Phỉ dán vào sau lưng ông ta, ôm ông ta hỏi: "Chuẩn bị đi ra ngoài sao?"
Trương Khánh gật đầu một cái: "Đi ra ngoài thăm dò một chút tin tức, nếu không quá căng thẳng, chúng ta sẽ phải đi."
Liễu Phỉ Phỉ mềm mại trả lời một tiếng được, đưa mắt nhìn ông ta ra cửa. Đợi đến khi cửa vừa đóng lại, cô nhắm mắt lại, lộ ra vẻ mặt độc ác.
Tình huống bây giờ không phải như cô mong muốn.
Nhưng so sánh với ở trong tù vài chục năm, sau đó ra ngoài phải nhìn ánh mắtcủa Diệp Thiên Tuyết mà hành động, cô thà rằng là kết quả bây giờ.
Im lặng suy nghĩ tâm sự của mình, Liễu Phỉ Phỉ vuốt ve ngón tay.
Trương Khánh nói chờ tình thế này qua đi sau đó sẽ chạy trốn ra nước ngoài, Liễu Phỉ Phỉ không thể chấp nhận ý nghĩ như vậy.
Cô càng hy vọng thấy Diệp Thiên Tuyết và người ở phía sau màn là anh họPhó Hoài Minh chết đi, sau đó cô sẽ vui vẻ ra nước ngoài du lịch.
Lúc đó, cô hả hê rời đi, mà không phải giống như hiện tại, một bộ dạng chó nhà có tang chạy trốn.
Chẳng qua bây giờ cô không có bất kỳ cái gì có thể ảnh hưởng tới hai người mà trong lòng mình rất hận kia, điều này khiến cô cũng chỉ có thể im lặng, mọi chuyện hành động đều nghe theo ý kiến Trương Khánh.
Lúc nghĩ đến Trương Khánh, đáy lòng cô hơi chột dạ.
Cô biết người Trương Khánh muốn cứu không phải là cô, mà là mẹ của cô.
Nhưng lúc đó một chút cũng không hối hận giành lấy cơ hội này, vì thế ngay cả mẹ mình cô cũng xuống tay.
Người đàn bà kia có chết hay không thì có quan hệ gì tới mình. Cô suy nghĩ ác nghiệt như vậy, từ từ ngồi xuống, giơ chân lên.
Cô không có mặc bất kỳ một bộ đồ nào, trong căn phòng này cũng không tìmđược quần áo nào cô mặc được. Bắt đầu từ ngày đi vào nơi này, cô liềncoi mình thành công cụ để Trương Khánh phát tiết dục vọng, sau đó nữa sẽ từ từ mưu tính trở mình.
Cô không rõ Trương Khánh có bao nhiêu thật tình với mẹ của mình, nhưng cô biết trước mắt mình cần bắt được người này.
Hôm nay, cô rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất, cô không chỉ là một đồ vật hoặc là một vật thay thế.
Trương Khánh ra cửa giống như bất kỳ một người dân bình thường nào đi dạo mộtvòng ở trên đường phố, sau đó ghé vào quán rượu nhìn qua rất bìnhthường.
Ông ta biết nơi này là một tài sản thuộc nhà họ Phó, nhàhọ Phó nuôi rất nhiều người ở chỗ này, cũng hay lui tới chỗ này, có tintức gì cũng có thể nghe ngóng ở đây.
Nhưng vừa vào cửa, ông ta liền nhận thấy được bầu không khí có chút không thích hợp.
Trong ngày thường cảnh xa hoa đồi trụy lãng phí dường như biến mất, cả quầy rượu cũng có chút khẩn trương.
Ông ta cẩn thận nhìn lướt qua, từ từ ngồi xuống, vẫy tay yêu cầu rượu. Nhân viên tạp vụ đi tới, hơi áy náy nói hôm nay có người nói chuyện ở nơinày, không tiếp khách lạ, xin ông ta đi ra ngoài.
Trương Khánh không vừa lòng bĩu môi nói mấy câu, quay đầu rời đi. Trước khi đi nhìn lướt qua quán rượu, trong lòng liền run lên.
Từ quán rượu ra ngoài, Trương Khánh đứng ở đầu đường, mặt yên tĩnh như nước.
Chuyện vẫn chưa xong, dường như Phó Hoài Minh không buông tha cho chuyện này, cho đến bây giờ vẫn khẩn trương như vậy.
Da đầu Trương Khánh hơi tê dại, cảm giác hình như bản thân còn không biết chuyện gì đang xảy ra, rơi vào thế bị động.
Sau một tháng Diệp Thiên Tuyết ru rú trong nhà thì lúc này cô nhận đượcgiấy thông báo trúng tuyển của trường học, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Nếu chưa bắt được Liễu Phỉ Phỉ, cô cảm thấy cho dù mình đi trường học cũng có chút không yên tâm.
Nghĩ tới đây, cô cười khổ không thôi. Hôm nay Liễu Phỉ Phỉ chỉ có một mình,có phải mình đánh giá cô ta quá cao không? Chỉ là ngộ nhỡ có sơ sót gì,cô lại bỏ qua ý nghĩ khinh thường này, tiếp tục cuộc sống ru rú trongnhà.
Trái lại Phó Hoài Minh và Tô Hòa thường xuyên đến thăm cô.Bầu không khí giữa mấy người có chút lúng túng, nói tới nói lui thườngnhạt nhẽo, nhưng nhờ sự kiên trì không ngừng nỗ lực của Tô Hòa, khôngkhí cũng dần dần hòa hợp hơn.
Chẳng qua chuyện này một ngày không nói rõ, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy mình chỉ sợ rất khó giống như trướcđây, nói giỡn mà không có bất kỳ ngăn cách nào với Phó Hoài Minh.
Người tới thường xuyên còn có Ngụy Vũ.
Hiện tại Ngụy Vũ xuất hiện với tần số cao, khiến Diệp Hâm Thành có lúc cũngkhông nhịn được hỏi Diệp Thiên Tuyết, có phải đang yêu đương với Ngụy Vũ không, mình không phải đã chuẩn bị xong đồ cưới cho con gái rồi sao?
Mặc dù nói giỡn vấn đề này, nhưng rất dễ dàng nhìn ra tâm tư của Diệp Hâm Thành.
Ông rất nghiêm túc bàn bạc với Diệp Thiên Tuyết, Ngụy Vũ có thể là một đối tượng đáng cân nhắc.
Diệp Thiên Tuyết muốn nói lại thôi, phát hiện hình như chuyện này không dễ dàng nói ra như vậy.
Ngụy Vũ cũng vô cùng nghiêm túc, cậu suy nghĩ chuyện này vô cùng thận trọng, cũng không phải là tình cảm nhất thời.
"Tớ biết rõ cậu đang lo lắng cái gì, nhưng không phải lo lắng những thứnày." Cậu nói, "Tớ có thể tiếp nhận, người trong nhà tớ cũng có thể tiếp nhận. Như vậy, cậu còn lo lắng cái gì?"
Diệp Thiên Tuyết nhìn cậu, trong khoảng thời gian ngắn lại nói không ra lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.