Lúc Diệp Thiên Tuyết về đến nhà, cảm thấy khờ cả người.
Người ở phía sau màn cuối cùng là Phó Hoài Minh.
Suy đoán này khiến lòng cô bất an, nhưng từ đầu đến cuối cô không có dũng khí đi hỏi.
Điện thoại di động hết cầm lên rồi lại để xuống, cuối cùng rốt cuộc vẫn không gọi.
"Bây giờ bọn họ rất bận. . . . . ." Cô tự nói với mình như vậy, đặt tay lên trán nằm ở trên giường, ánh mắt trống rỗng.
Phó Hoài Minh sắp xếp chuyện này xong cũng biết tình huống không ổn, anh cầm điện thoại di động do dự một hồi.
Tô Hòa đi tới, nghiêng đầu dựa vào người anh, nhắm mắt lại nói: "Nếu em ấy đã đoán được, bây giờ anh tiếp tục giấu diếm cũng không còn tác dụng gì nữa rồi, vô duyên vô cớ để em ấy hiểu lầm anh nhiều hơn mấy phần." PhóHoài Minh ôm cô vào trong ngực, cười khổ: "Anh biết. Chỉ là sợ hãi thâncận, em cũng hiểu cảm giác này mà."
Tô Hòa nhẹ nhàng trả lời: "Em hiểu, vô cùng hiểu. Nếu anh không nói ra được, không bằng để em nói thay anh vậy."
Cô ngẩng đầu lên, nở nụ cười ấm áp: "Dù sao em cũng tham gia vào chuyện này từ đầu tới cuối mà.”
Phó Hoài Minh kiên định lắc đầu: "Không, anh sẽ một mình gánh vác chuyệnnày." Anh hôn nhẹ lên trán cô, "Từ đầu tới đuôi em cũng không biết, đâylà chuyện riêng của anh."
Tô Hòa rưng rung muốn khóc, ôm chặt hông anh: "Anh làm như vậy, có thể sau này sẽ không nhận được sự tha thứ của các em ấy đó."
"Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-bao-thu/1853807/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.