Chương trước
Chương sau
"Không có chuyện gì." Diệp Thiên Tuyết mới xuất hiện một tia lo lắng đã biến mất không thấy, cô trở nên hơn bình tĩnh rất nhiều, lúc này cùng Ngụy Vũ nói tới nói lui, cũng nghe không ra một tia cảm xúc vừa rồi.
Ngụy Vũ đến lúc này mới yên lòng trở lại, thở dài một hơi: "Vậy thì tốt, em cứ sợ chị xảy ra chuyện."
"Chị có thể xảy ra chuyện gì chứ." Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: "Xin lỗi Tiểu Bàn, quấy rầy giấc ngủ của em." Ngụy Vũ ở bên đầu bên kia điện thoại lắc đầu liên tục: "Không có việc gì không có việc gì, chỉ cần là chị gọi điện thoại, thì không có gì là quấy rầy cả. Bất kỳ lúc nào chị gọi điện thoại cho em cũng được, em vẫn luôn mở máy mà."
Diệp Thiên Tuyết Tâm trong lòng như chảy qua một dòng nước ấm, giống như đang được ngâm mình ở trong làn nước ấm , thật là khoan khoái.
"Ừ, ngủ tiếp đi. Chị vừa ăn một chút, đợi lát nữa cũng đi ngủ."
Nghe Diệp Thiên Tuyết nói mình mới ăn đồ, Ngụy Vũ không vui nói: "Tiểu Tuyết, này là giờ nào rồi, chị còn chạy đi ăn cái gì, đối với dạ dày không tốt chút nào!"
Nghe Ngụy Vũ như vậy trách móc, Diệp Thiên Tuyết lại chỉ cảm thấy rất là an tâm, vì vậy cười nói: "Chỉ là thỉnh thoảng mà thôi. Nếu như cả đời cứ theo khuôn phép cũ, cũng không có gì vui vẻ."
Nghe cô nói như vậy, Ngụy Vũ im lặng một lát.
Diệp Thiên Tuyết nằm ở trên giường, cũng không vội cúp điện thoại, vẫn nghe tiếng hít thở bên kia, cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô nói nhẹ một câu ngủ ngon, sau đó liền buông lỏng tay.
Vì vậy, cô không nghe được trong điện thoại, Ngụy Vũ nói một cách dịu dàng "Ngủ ngon". Cúp điện thoại xong, trong một căn phòng dưới bầu trời đêm yên tĩnh, thấp thoáng thân hình cao lớn của một Tiểu Bàn tử từ trên giường bò dậy, đứng trước cửa sổ, cảm thấy trong lòng không ổn định khó mà đi ngủ.
Có một số việc, quả thật không thể cứ nhất định phải theo khuôn phép cũ.
Diệp Thiên Tuyết không biết nếu Diệp Hâm Thành nghe được mình nói ra câu đó sẽ có suy nghĩ như thế nào, nhưng mà, đối với cô mà nói, mỗi ngày cuộc sống vẫn như cũ không có gì thay đổi.
Cô vẫn còn thói quen gọi Diệp Hâm Thành là "Cha" mà không phải thân mật hơn "Ba", Diệp Hâm Thành đối với cô cũng như có như không, vẫn như cũ nhớ các thói quen nhỏ của cô, thỉnh thoảng lại khiến Diệp Thiên Tuyết cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Cha cũng không phải không có quan tâm đến mình.
Cô không nhớ rõ, kiếp trước có phải hay không như vậy.
Thời điểm Liễu Phỉ Phỉ bị khởi tố, cũng là lúc phải thi cuối kỳ. Thời điểm thi giữa kỳ, Diệp Thiên Tuyết một lần nữa vượt bậc, trực tiếp tiến gần Top 100. Tại cấp bậc này trong trường học, thì Top 100 đã là đủ để thi đậu vào trường xếp thứ 20 trong cả nước.
Đối với Diệp Thiên Tuyết trong lòng luôn tâm niệm được vào đại học A mà nói, nếu như phát huy khá hơn một chút nữa, cũng không phải là không vào được.
Thành tích này khiến cho Cố Trường Khanh vô cùng hưng phấn vì Diệp Thiên Tuyết mở tiệc rượu ăn mừng, mặc dù chỉ có vài người, Diệp Hâm Thành cũng bị cường thế yêu cầu không được mang Liễu Đan Văn tham gia. Loại không khí gia đình nhẹ nhàng này khiến cho Diệp Thiên Tuyết không nhịn được mà mắt đỏ hoe.
Diệp Hâm Thành đối với thành tích này cũng hết sức vui mừng, ông lần nữa lại thưởng cho Diệp Thiên Tuyết một số tiền lớn, cười nói: "Muốn mua gì thì mua, Tiểu Tuyết, con hoàn toàn không cần khiến mình ủy khuất."
Diệp Thiên Tuyết dù không thật vui, nhưng vẫn đón nhận ý tốt của ông.
Chỉ là, số tiền kia cô dùng để mua đồ cho Dì nhỏ và Diệp Hâm Thành. Chọn những món đồ mà họ yêu thích khiến cho mọi người rất cao hứng, cũng làm cho Diệp Hâm Thành rơm rớm nước mắt.
Trong lòng cái ý thức muốn nuông chiều con gái, hình như đã lớn hơn một chút rồi.
Duy nhất không vui mừng chỉ có Liễu Đan Văn, nhưng Diệp Thiên Tuyết lại không có chút nào để ở trong lòng.
Lúc Liễu Phỉ Phỉ bị khởi tố, Liễu Đan Văn ra làm nhân chứng. Không biết người mà Diệp Hâm Thành tìm đến đã nói gì uy hiếp bà ta, rõ ràng là trước mặt Liễu Phỉ Phỉ, lại có thể bình tĩnh lạnh nhạt nói ra những chứng cớ.
Cho dù chuyện này Liễu Phỉ Phỉ cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mà, đối diện với mẹ ruột của mình dùng lời nói như vậy, khiến cõi lòng cô ta vô cùng lạnh lẽo.
"Tại sao vậy chứ?" Cô ta ngồi ở chỗ đó, miệng lẩm bẩm, nhìn Liễu Đan Văn trong ánh mắt tràn ngập hận ý.
Diệp Thiên Tuyết ngồi một bên thấy được trong lòng thầm giật mình.
Sự việc do Liễu Phỉ Phỉ gây ra tương đối nghiêm trọng, nhưng dù sao cô ta cũng chưa đủ tuổi vị thành niên, cho nên cũng không bị kết án vài chục năm, mà bị tòa kết án sáu năm tù giam.
Sau khi nghe tòa phán xét, Liễu Đan Văn tỏ ra vui mừng mà rơi lệ.
Liễu Phỉ Phỉ sau khi nhìn thấy, thân hình càng thêm lạnh lẽo.
Lúc bị cảnh sát mang đi, cô ta ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên người Diệp Thiên Tuyết, hướng về phía cô nhếch miệng cười lạnh.
Diệp Thiên Tuyết đáp trả lại một nụ cười dịu dàng. Ngụy Vũ ở bên cạnh trừng mắt lại cô ta như gặp kẻ thù, khiến Diệp Thiên Tuyết nở nụ cười tươi.

Đến đây, chuyện coi như là kết thúc tất cả.
Diệp Hâm Thành lái xe chở hai người trở về, Liễu Đan Văn lấy cớ tâm tình không tốt, yêu cầu được đi thẩm mỹ viện. Diệp Hâm Thành cho bà ta xuống trước cửa viện thẩm mỹ, miệng cười dịu dàng: "Anh sẽ bảo tài xế tới đón em." Hai người trao nhau một nụ hôn sau đó mới chia tay.
Diệp Thiên Tuyết ngồi trên xe bình tĩnh ngồi nhìn, không biết vì sao có chút run rẩy.
"Cha, hai người vẫn luôn tình cảm như vậy sao?" Nàng cúi đầu thấp xuống nhỏ giọng hỏi.
Diệp Hâm Thành nghe vậy cũng không thay đổi sắc mặt, trả lời: "Trước mặt người đàn bà này, con hi vọng là ta sẽ giả bộ, hay là không giả bộ?"
Diệp Thiên Tuyết im lặng không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa xe.
Bên trong xe lúc này không khí rất yên lặng.
Qua một lúc lâu, Diệp Hâm Thành mới thở dài nói: "Cha hiểu trong lòng con cảm thấy không thoải mái, cảm thấy cha như vậy là phản bội mẹ con. Nhưng mà Tiểu Tuyết, mẹ con cũng đã mất hơn hai năm rồi."
"Con hiểu rõ." Diệp Thiên Tuyết trả lời thật nhanh, "Con cho tới bây giờ cũng chưa có nghĩ là cha phản bội mẹ."
"Nhưng trong lòng con lại cho là như thế." Diệp Hâm Thành nói xong, nghiêm mặt, không thảo luận đề tài này nữa, một lần nữa xem như không có việc gì nói: "Chuyện của Liễu Đan Văn, cha muốn xử lý thật cẩn thận. Liễu Phỉ Phỉ mới vào tù, cha lại không thể để cho Liễu Đan Văn nhanh như vậy gặp chuyện không may. Nếu không, cha còn mặt mũi nào để gặp người khác."
Diệp Thiên Tuyết đứng nhìn chằm chằm phía sau lưng của Diệp Hâm Thành, ánh mắt âm u không rõ.
Hiện tại mới sợ mất mặt, ban đầu muốn kết hôn với bà ta không phải là cha sao? Khi đó sao cha lại không nghĩ tới những chuyện này sẽ xảy ra chứ?
Nhưng cô cũng không nói gì, chỉ là nét cười trên mặt lại càng thêm rạng rỡ , còn sâu trong đáy mắt là lạnh lẽo âm u.
Sau khi vào thẩm mỹ viện, Liễu Đan Văn vẫn nghiêm nét mặt, khiến cho nhân viên thẩm mỹ vừa làm việc vừa lo lắng.
Khi đang làm đẹp được một nửa, chuông điện thoại của Liễu Đan Văn chợt vang lên, bà ta lấy xem thì thấy là một số lạ gọi tới.
Nhíu nhíu đôi lông mày, Liễu Đan Văn mở điện thoại.
"Xin chào, tôi là Liễu Đan Văn."
"Anh biết em là ai." Đầu bên lia điện thoại là giọng của một người đàn ông vừa cười vừa nói, thanh âm có chút khàn khàn, "Nếu như không phải là em, thì anh đã không gọi cuộc điện thoại này rồi. Em còn nhớ anh không? Anh đã từ trong địa ngục bò ra ngoài để tìm em."
Liễu Đan Văn lập tức ngồi dậy, gương mặt trắng bệch. Nhân viên thẩm mỹ có chút luống cuống nhìn nàng gọi: "Chị Liễu, mặt chị còn chưa có . . . . . ."
Liễu Đan Văn chỉ lo nghe điện thoại, căn bản không thèm để ý tới cô.
"Xem như là anh có vận may chiếu cố, cuộc sống của anh không còn phải trốn chui trốn nhủi để sống nữa, mà còn quang minh chính đại trở lại. Trong lòng em có vui mừng không? Đối với tình nhân cũ đã nhiều năm không gặp này, em có muốn tới đây ôm anh để chúc mừng không?" Trong giọng nói mang theo nhiều ác ý, tiếng cười của hắn khiến Liễu Đan Văn cảm thấy lòng mình như đang bị một con rắn độc cắn nuốt.
"A, đúng rồi. Nghe nói em đã kết hôn với người tình cũ của mình, em nói chồng em có biết em đã từng làm những chuyện gì hay không? Em mang theo bên mình là con riêng của em và ông ta phải không, ông ta có biết em đã từng đem đứa con gái này xem như một món điểm tâm mà đưa cho người ta thưởng thức, sau khi họ đã hưởng dụng hết thân thể của em không?"
Liễu Đan Văn cả người run rẩy, ngay cả chiếc điện thoại di động cũng muốn cầm không nổi.
Một hồi lâu, bà ta mới lên tiếng: "Ông muốn gì?"
"Anh nghĩ ...anh muốn em." Người đàn ông kia cười hì hì nói, "Em nghĩ khi chúng ta làm xong rồi thì sao nhỉ? Em hiện tại đang cố thể hiện mình là vợ hiền mẹ đảm , nhưng nếu như để mọi người biết được chuyện này, em biết là có hậu quả gì rồi chứ?"
Nhân viên thẩm mỹ nhìn thấy Liễu Đan Văn toàn thân run rẩy, theo bản năng liền tránh đi chỗ khác. Cô cảm thấy , nếu như mình còn ở lại chỗ này, thì nhất định sẽ phải hối hận vì chuyện đó.
Liễu Đan Văn cũng không để ý đến việc cô rời đi, bà ta đang cầm điện thoại di động, dùng sức cầm nó đến mức muốn bóp nát cái điện thoại: "Ông. . . . . ."
"Anh? Anh như thế nào?" Người đàn ông vẫn cười hì hì như cũ, "Em vẫn nhớ là anh sao? À, đúng rồi, trình độ của Tiểu Điềm năm đó đã phát triển đến mức có thể làm một bữa ăn chính, thật sự là khiến cho người ta mừng như điên. Em nói xem, khi nào chúng ta gặp mặt thì tốt nhỉ?"
"Bởi vì anh rất nhớ thân thể của em."
Liễu Đan Văn sau khi thất thần đã lấy lại được bình tĩnh.
Bà ta cười thành tiếng, dùng thanh âm dịu dàng nói tiếp: "Được, chọn thười gian chúng ta gặp mặt đi."
Thời điểm Diệp Thiên Tuyết tham gia cuộc thi cuối kỳ, Thầy giáo nhìn cô càng ngày càng thấy thuận mắt.
Đối với học sinh thi được thành tích tốt như vậy, thầy giáo luôn đối xử rất tốt. Chủ nhiệm lớp chỉ là khuyên một câu để thăm dò để cô tiếp tục đi học nhưng không được nên đành bỏ qua.
Thời tiết vào tháng 6 bắt đầu nóng dần.
Diệp Thiên Tuyết ngồi ở trong phòng học, chờ giáo viên bắt đầu phát bài thi, cảm thấy trong một năm này mình cũng chưa làm được gì nhiều. Nhưng cũng đã có những thay đổi đáng kể.
Kiếp trước chuyện đã xảy ra giờ cũng không xảy ra, kiếp này mọi chuyện xảy ra thật tốt để cho cô cảm thấy được an ủi.
Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Kết thúc kỳ thi, học sinh liền được tự do, chờ thêm mấy ngày có kết quả thi vậy là đã xong một học kỳ.
Ngụy Vũ xuyên qua một đám người chen lấn đến trước mặt Diệp Thiên Tuyết, nhìn Diệp Thiên Tuyết tươi cười mà nói: "Chị Tiểu Tuyết, chúng ta chơi đi?"
Diệp Thiên Tuyết nhìn trên mặt cậu tràn đầy vẻ mong đợi, bèn cười một cái đồng ý, sau khi đem vật đang cầm trong tay giao cho tài xế, liền theo Ngụy Vũ đi ra ngoài.
Ngụy Vũ chở cô đến một trang trại.
Diệp Thiên Tuyết từ trên xe bước xuống, nhìn thấy trước mắt là một vùng hoa oải hương, hết sức kinh ngạc: "Nơi này có loại hoa này từ lúc nào vậy?"
Ngụy Vũ cười hì hì trả lời: "Chúng là do nhà em mới trồng. Bây giờ vẫn chưa chính thức mở cửa bán, nhưng qua vài ngày nữa là chuẩn bị xong rồi. Em muốn thừa dịp đang ít người mang chị Tiểu Tuyết tới nhìn một chút."
Diệp Thiên Tuyết nhìn chằm chằm vào vùng hoa nở, hiện ra nụ cười trong suốt : "Chị rất vui , cám ơn em, Tiểu Bàn."
Cô nghiêng đầu nhìn Ngụy Vũ, bộ dáng mỉm cười khiến cho tim cậu đập rộn lên: "Chị cảm thấy trong lòng rất thoải mái."
Ngụy Vũ có chút không khống chế được nhịp tim, lại gần bên người cô: "Chị Tiểu Tuyết thấy vui là được rồi."
Do tâm trạng tốt, cho nên Diệp Thiên Tuyết xuất hiện bộ dáng nghịch ngợm hiếm thấy, mà ở một bên Ngụy Vũ càng nhìn càng cảm thấy nhịp tim của mình thật sự là càng lúc càng nhanh.
"Không ổn a. . . . . ." Cậu tự lẩm bẩm, lại nhìn chằm chằm bóng dáng của cô không muốn buông ra.
"Vậy thì không thể buông tay rồi." Một lúc sau, cậu tự nhủ, trên môi hiện ra nụ cười , đi lên phía trước: "Chị Tiểu Tuyết, em muốn nói với chị câu này!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.