Chương trước
Chương sau
Lúc Tần Phượng Miên gọi điện thoại tới, Diệp Thiên Tuyết còn đang mơ màng ngủ, theo bản năng với tay lấy điện thoại, giọng nói có phần khàn khàn trả lời điện thoại “Alo”
Ở bên kia điện thoại, Tần Phượng Miên khẽ cười, nói: “Đại tiểu thư, đồ cô cần đã có rồi”
Diệp Thiên Tuyết lập tức tỉnh táo: “Làm sao có thể…… Cô mới đên bên ông ta không bao lâu, sao ông ta có thể………….”
Tần Phượng Miên vô cùng đắc ý cười to lên: “Đại tiểu thư, cô coi thường tôi quá rồi, nếu như không phải cô nói không để cho tôi làm quá lên, tôi đã sớm dùng thủ đoạn đoạt vật về tay lâu rồi”
Diệp Thiên Tuyết không có tâm tư nghe cô ta nói, muốn tới lầy đồ, nói muốn đợi trời sáng liền tới lấy đồ.
Tần Phượng Miên chỉ cười, nói: “Đại tiểu thư không sợ tôi và cô gặp mặt có người thấy sao?”
“Được rồi, tôi chỉ nói giỡn chút thôi” cô ta nói xong, cùng Diệp Thiên Tuyết hẹn thời nhanh, nhanh chóng cúp điện thoại.
Liễu Đan Văn nằm trên giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ trời cũng dần dần sáng, trong lòng cũng ít lo lắng đi.
Không có gì hối hận, sự việc đã như hạt bụi bay đi rồi.
Đứa bé này vốn là không nên giữ lại. Cô theo bản năng lại xoa nhẹ bụng mình, ngày hôm qua, ở nơi này vẫn có một sinh mạng.
Diệp Hân Thành sau khi đi vào nhìn thấy như vậy. Liễu Đan Văn đang vuốt bụng mình, đau buồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng ông ta không khỏi thở dài, nắm tay đông viện Liễu Đan Văn: “Đừng buồn, sau này vẫn còn cơ hội. Bé con tương lai sẽ về bên chúng ta mà”
Liễu Đan Văn hoàn hồn, nhìn ông miễn cưỡng cười: “Chỉ là không có duyên phân, bất quá sau này có lẽ sẽ có”
Diệp Hân Thành nghe được trong lòng chợt đau xót.
Đây cũng là hy vọng của ông, nhưng hôm nay lại mất đi, ông cũng rất khổ sở. Chỉ là Liễu Đan Văn là mẹ, khổ sở so với ông còn lớn hơn nhiều, ông phải kiềm chế sự đau đớn trong lòng mình lại, đi trấn an cô trước.
Cùng Liễu Đan Văn ăn sáng xong. Diệp Hân Thành không thể ở lại phải về công ty.
Chẳng được bao lâu, Diệp Thiên Tuyết liền gõ cửa đi vào, thuận tay đóng cửa lại, nhìn nụ cười của cô, Liễu Đan Văn cảm thấy không thoải mái.
“Chào con, Tiểu Tuyết”
Diệp Thiên Tuyết gật đầu chào lại, hỏi Liễu Đan Văn: “Sức khỏe dì như thế nào? Con tới thăm dì một chút. Liễu Phỉ Phỉ đâu, nó không ở bên cạnh dì sao?”
Liễu Đan Văn cảm thấy, Diệp Thiên Tuyết hỏi một chuỗi câu hỏi như vậy, dường như ẩn giấu cái gì đó, khiến cô ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Vì vậy, trên mặt cũng không giữa được vẻ tươi cười, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ: “Ừ, tốt hơn nhiều, mấy ngày nữa là có thể xuống giường”. Đừng một chút, cô ta quay mặt lại , nhìn Diệp Thiên Tuyết nói: “Vẫn kịp tham dự hôn lễ, con không cần lo lắng đâu”
Diệp Thiên Tuyết gật đầu một cái có như không: “Con biết rồi, Con mới đầu còn lo lắng sức khỏe dì không tốt, do dự không biết có nên thông báo cho công ty Hôn Khánh hay không. Bây giờ nghe có thể kịp lễ cưới, thật sự là quá tốt.”
Cô ngồi xuống bên giường của Liễu Đan Văn, tự rót cho mình một ly trà nóng, nhìn ra bên phía cửa sổ: “Chỉ là, Phỉ Phỉ cũng là con giái của dì, vào lúc này sao lại không ở bên cạnh, quả thật có chút không ổn lắm”
Đối với việc cô nhắc tới Liễu Phỉ Phỉ, Liễu Đan Văn cảm thấy không kiên nhẫn, nhưng trên mặt lại lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Phỉ Phỉ là đứa bé ngoan, là ta không đồng ý cho nó ở đây. Tiểu Tuyết kết quả cuộc thi của con như thế nào, thành tích năm nay của Phỉ Phỉ không tệ”
Diệp Thiên Tuyết làm biếng trả lởi khẽ đung đưa chân, đưa mắt nhìn: “không tệ, tiến bộ rất nhiều, sau nửa học kỳ, có lẽ sẽ tham gia thi tốt nghiệp trung học trước một năm”
“Con nói tham gia thi tốt nghiệp trước một năm?” Liễu Đan Văn giật mình, “con không phải sợ trước một năm, học tập không đủ tốt, thi sợ kết quả không tốt sao?”
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười, không trả lời vấn đề này.
Liễu Đan Văn thấy cô không đáp, nên cũng không hỏi, ngược lại nói đến việc tổ chức hôn lễ.
“Yên tâm đi” đối với vấn đề này, Diệp Thiên Tuyết trả lời với dáng vẻ uể oải, nhưng bên môi lại chứa đựng nụ cười nhạt, “Phỉ Phĩ cũng đã xác nhận rồi, hôn lễ nhất định làm cho di hài lòng”
Ngồi được một lát, cô đứng dậy, nói với Liễu Đan Văn: “Chờ dự hôn lễ xong, con liền qua Hong Kong thăm dì nhỏ và dượng. Dì có muốn nhắn nhủ gì với họ không?” Không đợi Liễu Đan Văn trả lời, cô liền cười và nói: “Con nghĩ chắc là không có, dù sao cũng không có tiếng nói chung. Chỉ là, dượng mà biết được tin dì bị sảy thai, khẳng định rất buồn, dượng rất thích trẻ con mà”
Sắc mặt của Liễu Đan Văn rất khó coi miễn cưỡng gật đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài, trong lòng có nhiều suy đoán không biết câu nói kia của Diệp Thiên Tuyết là có ý gì.
Từ ngày bỏ nhà đi, đến ngày thứ ba Liễu Phỉ Phỉ mới trở về, khi biết Liễu Đan Văn sảy thai, trong lòng cô ta rất vui mừng, nhưng bên ngoài lại bày bộ mặt khổ sở hối hận.
“Mẹ, con xin lỗi, con không cố ý………..” cô tựa trên đầu gối của Liễu Đan Văn khóc lóc, “Con không cố ý khiến mẹ gặp chuyện không may, con chỉ là lúc đó trong lòng không thoải mái, cho nên……… con xin lỗi mẹ, xin lỗi mẹ”
Liễu Đan Văn đưa tay xoa tóc cô nói: “không sao, mẹ không trách con, dù sao mọi việc đã qua rồi”
Hai mẹ con nói chuyện một lúc lâu, Liễu Phỉ Phỉ mang đôi mắt đỏ lừ đi ra khỏi phòng bệnh của Liễu Đan Văn. Đóng cửa phòng bệnh, vẻ mặt của cô vô cùng phức tạp.
Hôn lễ diễn ra đúng ngày.
Cho dù sức khỏe của Liễu Đan Văn chưa tốt lên hẳn, cô ta cũng không muốn hoãn hôn lễ lại. Ai biết sau khi hoãn hôn lễ lại, Diệp Hân Thành còn muốn làm đám cưới với mình nữa hay không. Nếu thật lúc đó, cô sợ thật sự khóc không ra nước mặt nổi.
Áo cưới đã may xong từ sớm, nhưng do Liễu Đan Văn bị sảy thai, lại phải sửa lại, hôm qua mới sửa xong.
Dưới sự giúp đỡ Liễu Đan Văn cũng mặc xong áo cưới, trước kia không cảm thấy gì, hiện tại sức khỏe không tốt, cảm thấy vô cùng nặng nề. Cô nhìn mình trong gương, sắc mặt có chút tái nhợt đi.
Liễu Phỉ Phỉ từ bên ngoài đi vào, mặc lễ phục màu trằng ngà, cả người toát lên vẻ yểu điệu cực kỳ động lòng người.
Nhìn cô trong gương, Liễu Đan Văn chưa bao giờ có cảm giác chân thực đến vậy, mình đã không còn trẻ nữa. Cô ngoắc Liễu Phỉ Phỉ lại, hỏi: “Có lạnh không? Nếu lạnh, khoác thêm cái áo lồng chồn này vào”
Liễu Phỉ Phỉ lắc đầu một cái: “Trong khách sạn rất ấm. Mẹ, con thật sự rất ghét Diệp Thiên Tuyết, lúc nãy nó muốn đi ra ngoài làm vẻ nữ chủ nhân tiếp đón khách, con liền đi theo đứng bên cạnh, nhưng tất cả mọi người làm như không thấy con”
Liễu Đan Văn vội vàng nhìn nhân viên làm việc bên cạnh, thấy bọn họ không có chú ý sang bên này, mới quay đầu trợn mắt nhìn Liễu Phỉ Phỉ một cái: “Lời như thế nói ít lại đi. Hiện tại nó là con gái duy nhất của nhà họ Diệp, mẹ không có gả vào trước, sao bên ngoài biết con cũng là con gái nhà họ Diệp được”
Liễu Phỉ Phỉ không phục nhìn Liễu Đan văn, đem những lời muốn nói nuốt xuống, cười nói: “Mẹ, hôm nay người thật xinh đẹp. Nhất định có thể khiến mọi người kinh ngạc à”
Liễu Đan Văn khẽ cười.
Hiện tại Diệp Thiên Tuyết quả thật giống như Liễu Phỉ Phỉ nói, ở bên ngoài tiếp khách.
Diệp Hân Thành tái hôn, mặc dù mọi người có quan hệ thân thiết với nhà họ Cố cũng không tình nguyện tới đây, cũng đều có mặt, nhưng chỉ đưa qua tới.
Diệp Thiên Tuyết chào hỏi cẩn thận, chính là nhóm người này.
Những người được giao cho tới đây tặng quà, nhìn thiếu nữ đang tươi cười bên cạnh mình, trong lòng đều có một loạt cảm xúc cực kỳ cảm thán.
Rất nhiều người nhìn Diệp Thiên Tuyết, lại nhớ đến hình ảnh Cố Trường Khanh năm đó, hôm nay Diệp Thiên Tuyết không thua kém gì mẹ mình năm đó.
“Nhà họ Diệp như thế nào chúng ta đều mặc kệ, nhưng mà chúng ta cũng chỉ có chập nhận mẹ con thôi” một trong các vị phi nhân kéo tay Diệp Thiên Tuyết, dịu dàng nói: “Tương lai có chuyện gì, cứ tìm tơi cô. Nhìn mẹ con lớn lên, tất cả mọi người ai cũng muốn con hạnh phúc. Dĩ nhiên chúng ta lại càng vui hơn, con phải mạnh mẽ lên”
Diệp Thiên Tuyết nghe vậy trong lòng cảm thấy cực kỳ ấm áp, hết sức chăm chú trả lời.
Ngụy Vũ cũng xuất hiện.
Lúc trước Diệp Thiên Tuyết rất bận rộn, giờ phát hiện anh mặc tây trang rất có khí thế.
“Tiểu Mập, không tệ à” cô giúp anh sửa lại cổ áo một chút, cười nói: “Rất đẹp trai” Ngụy Vũ mặt hơi đỏ lên: “Tiểu Tuyết, thật à”
Diệp Thiên Tuyết gật đầu, “Thật, đẹp trai vô cùng. Cho nên tớ nói rồi Tiểu Mập cậu rất có tiềm lực à, cậu xem, hôm nay đã chứng thực rồi” Nói xong, cô khoác tay Ngụy Vũ: “Hôm nay cậu làm bạn trai tớ nhé, mặc dù tớ sẽ rất bận rộn, cậu phải giúp đỡ tớ ngăn cản ít phiền phức”
Ngụy Vũ lập tức gật đầu: “Dĩ nhiên, không thể từ chối” Nói xong, khoác tay Diệp Thiên Tuyết đi vào.
Liễu Phỉ Phỉ và Liễu Đan Văn từ phòng hóa trang đi ra ngoài, nhìn đại sảnh đang rất là náo nhiệt, Liễu Phỉ Phỉ quay đầu tìm Tăng Hàm.
Sau sự kiện Liên Trân Trân lần trước, Liễu Phỉ Phỉ có cảm giác Tăng Hàm và mình dường như có cái gì ngăn cách, trước khi thân mật hai người cũng không tìm tời nhau. Coi như thỉnh thoảng cô và anh có lên giường, nhưng lại có chút yên tĩnh không nói được.
Loại cảm giác này không tốt chút nào, cô không muốn tiếp tục nữa.
Cho nên, cô cố gắng nghĩ cách bù đáp lại tình trạng bây giờ.
Tìm một vòng, khi Liễu Phỉ Phỉ tìm được Tăng Hàm, thấy anh ta đang đứng bên cạnh Liên Trân Trân, nhìn Liền Trân Trân với bộ mặt rất là tươi cười.
Liễu Phỉ Phỉ trong lòng không khỏi cảm thấy có chút đau xót, lúc Tăng Hàm và mình ở bên cạnh, cũng không có cảm giác cười sảng khoái và thoải mái như vậy.
Cô đi qua, gọi tên Tăng Hàm, anh mắt nhìn Liên Trân Trân nói: “Ồ, cậu cũng tới rồi, là bạn trai hay lại là anh trai đây?”
Nói xong, cô khoác tay Tăng Hàm.
Tăng Hàm không có từ chối, liền giúp Liên Trân Trân nói: “Anh trai thì như thế nào, Phỉ Phỉ em không cần đá khéo người khác như thế đâu” Liễu Phỉ Phỉ bị ấm ức, cắn môi.
Tăng Hàm cảm thấy thật là đau đầu, vôi vàng lôi kéo cô ta rời đi, Liền Trân Trân nhìn bóng lưng hai người rời đi, lộ ra vẻ mặt vô cùng nguy hiểm, nhìn xung quanh một chút, lại nhịn xuống.
Vương Kỳ Ngọc chứng kiến một màn như vậy, liền nói cho Diệp Thiên Tuyết, sau khi nghe bạn kể xong cô chỉ hơi cười: “Cảm giác bị chị em tốt cướp đi bạn trai, xem ra thật là không tốt chút nào.”
Vương Kỳ Ngọc kinh thường bĩu môi nói: “Nào có chị em tốt nào mà làm như vậy. Cậu cũng đừng có nói về sau cậu đối với tớ như vậy nha”
Diệp Thiên Tuyết bật cười: “Không biết, dĩ nhiên sẽ không, cậu xem, bạn trai tớ chọn là Tiểu Mập, lúc này tớ nói rõ tớ thích tuýp người như Tiểu Mập. Chẳng lẽ cậu thích kiểu bạn trai như vậy sao?”
Ở bên cạnh, Ngụy Vũ nhìn chằm chằn vào đôi môi đang nói của Diệp Thiên Tuyết, tai ửng đó, cũng may hai cô gái đang say sưa nói chuyện không phát hiện ra.
“Ơ tìm thấy em rồi” giọng nói của Triệu Lẫn từ xa kêu lên
Ba người xoay mặt nhìn sang, đã thấy anh ta đứng cách chỗ mình không xa, ăn mặc rất chỉnh chu, đưa ánh mắt quyến rũ nhìn về phía Diệp Thiên Tuyết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.