Chương trước
Chương sau
Khương Chi Chi bước xuống.
Tinh thần của cô vô cùng sung mãn, da thịt trắng nõn mọng nước.
Đây chính là sự hiệu quả sau khi ngâm mình trong nước có cánh hoa.
Mái tóc đen như mực, tóc cô buông dài sau gáy, trên người mặt bộ quần áo màu đỏ, trông kiều diễm lại vô cùng sáng rõ.
Da thịt trắng như tuyết dường như sáng bừng lên dưới ánh đèn, lớp trang điểm nhẹ nhàng, nốt ruồi đầy mê hoặc kia dường như có ma lực.
Rõ ràng thứ đập vào mắt mọi người chính là một người có vóc dáng tròn trịa, thế nhưng lại có thể cảm nhận được vẻ đẹp tự nhiên, thoải mái.
Tất cả đều đúng lúc.
Những người mới vừa rồi còn cười nhạo Khương Chi Chi đều nhanh chóng im miệng, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào người đang đứng ở chỗ cầu thang, ai nấy cũng không nhịn được mà nín thở.
Ngay cả Mạc Hạo Thần cũng không nhịn được mà cảm thấy rung động trước vẻ đẹp của Khương Chi Chi, ánh mắt anh ta thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Con heo mập trông vô cùng khó coi ban nãy…
Từ bao giờ lại trở nên thuận mắt như thế?
“Đây chính là con gái lớn nhà họ Khương đó sao? Khí thế đúng là mạnh mẽ…”
“Mập thì mập thế nhưng sau khi gầy xuống thì chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp.”
Mọi người nhỏ giọng bàn tán, Khương Chi Chi mập mạp xấu xí trong lời đồn trước đây, lúc này khi nhìn thấy sự thật trước mắt ai nấy cũng cho rằng mọi thứ cũng chỉ là phóng đại mà thôi.
Khương Nhược Vi chú ý tới ánh mắt đang nhìn Khương Chi Chi chằm chằm của Mạc Hạo Thần, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Tất cả những người đang có mặt ở đây đều bị mù hết rồi sao? Không nhìn thấy dáng vẻ mập mạp của Khương Chi Chi à?
Đúng rồi, con nhỏ đê tiện Khương Chi Chi này, cố ý chăm chút cho trang phục của mình là đang muốn cướp đi sự chú ý của cô ta khiến cô ta không được chú ý!
Cô ta cố kìm nén sự tức giận trong lòng, đưa tay cầm lấy ly rượu vang trong tay tiến tới nghênh đón.
Cô ta cho rằng chỉ cần Khương Chi Chi và mình đứng cùng một chỗ thì nhất định có thể thông qua sự so sánh, chèn ép chị gái mình!
“Chị, chị tới rồi, mọi người đã chờ chị lâu rồi đấy!”
Khương Nhược Vi tỉnh bơ đứng bên cạnh Khương Chi Chi, cười khanh khách, cố gắng dùng hết khả năng.
Khương Chi Chi nhận ra được dụng ý trong lòng cô ta, khóe miệng cong lên như đang cân nhắc điều gì.
Hai người đứng cùng một chỗ như thế, tiếng nghị luận nhanh chóng vang lên.
“Ôi, đừng nói là chị, khí thế hoàn toàn nghiền nát cô em gái.”

“Cô em gái trông gầy yếu quá, không được nảy nở như chị.”
Còn có một ông lão bạn của Phương Như Phượng cũng liên tục gật đầu: “Khương Chi Chi rất có phong thái của bà cụ Khương năm đó, không tệ, đúng là không tệ!”
Ông lão này có thân phận vô cùng cao quý, trong lúc bàn tán cũng không thèm hạ giọng.
Ông ta vừa lên tiếng đã nhận được không ít sự đồng tình của mọi người, nhanh chóng quay sang tán dương Phương Như Phượng và Khương Bác, nói rằng mặc dù nhà họ Khương chỉ toàn con gái thế nhưng cũng không hề thua một người con trai nào.
Khiến nét mặt già nua của Khương Bác trở nên vui vẻ, ông ta vuốt râu một cái, ánh mắt khi nhìn về phía con gái lớn cũng trở nên thoải mái hơn.
Khóe miệng Khương Nhược Vi co lại, cô ta phát hiện ra sau khi mình đứng bên cạnh Khương Chi Chi thì những giọng nói tán dương cô ta đều nhanh chóng biến mất.
Ngược lại mọi người đều quay sang tán dương Khương Chi Chi.
Đám người này bị mù hết rồi sao?
“Em gái, sao em lại thất thần như thế?” Khương Chi Chi đùa cợt lên tiếng, đáng đời cái con nhỏ Nhược Vi này.
Cô ta vừa không có ngực vừa không có mông, hơn nữa vóc người còn thấp bé hơn cả cô.
Ngày thường, cô ta thường khiến mọi người hài lòng vì sự khôn khéo của mình, cả ngày hôm nay cô ta đã chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng, trang điểm đậm thật đậm để làm nổi bật mình.
Thế nhưng cũng khá tốt là khi đứng cùng với cô thì có thể nói là cũng không có gì đặc sắc, toàn bộ khuyết điểm đều lộ ra hết.
“Không có gì.” Khương Nhược Vi cũng không muốn đợi thêm nữa, nhanh chóng xoay người rời khỏi đó.
“Nhược Vi, váy của em có hơi bẩn một chút, em nhìn một chút đi.”
Khương Chi Chi liếc nhìn chiếc eo của em gái mình, không biết từ bao giờ mà nơi đó đã trở nên nhiều thịt hơn, hiển nhiên là lúc mặc chiếc váy này đã tốn không ít sức.
Đương nhiên cô cũng không phải tốt bụng nhắc nhở cô ta, chỉ là vì cô ta tự làm tự chịu.
“Có không?”
Trong lòng Khương Nhược Vi cảm thấy kinh ngạc, cô ta vốn đang rất sợ bị bêu xấu vì thế nhanh chóng khom người kiểm tra váy của mình.
Thế nhưng cô ta quên rằng chiếc váy này đang bó sát vào người mình, khi cô ta dùng sức lớn như thế…
“Xoẹt…”
Dây kéo trên lễ phục của cô ta nhanh chóng bung ra!
“A!” Khương Nhược Vi la thất thanh, nhanh chóng đưa tay che cổ áo của mình, cảm nhận đủ loại ánh mắt của những người tham gia buổi tiệc truyền tới.
Gương mặt cô ta nhanh chóng trở nên trắng bệch, vội vàng chạy vào trong phòng thay quần áo.
Khương Chi Chi đứng tại chỗ khẽ cong môi, đúng là tự làm tự chịu.
Kế hoạch của cô cũng đã có hiệu quả, Khương Nhược Vi đã mập lên không ít.

Hơn nữa đó còn là kiểu eo to ra chứ ngực không to ra.
“Ông chủ… cậu hai nhà họ Nguyên tới.”
Lúc Khương Chi Chi đang nghĩ tới kế hoạch của mình thì quản gia đột nhiên kinh ngạc chạy tới, nhanh chóng nói với Khương Bác đang đứng cách đó không xa.
Câu nói khiến những người có mặt ở đây cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Đầu tiên, trong phòng an tĩnh lại mấy giây, sau đó chính là tiếng bàn tán vang lên không ngớt.
“Tiệc sinh nhật của con gái nhà họ Khương mà có thể mời cả cậu hai nhà họ Nguyên tới sao?”
“Nhà họ Khương đang muốn nhanh chóng thăng quan tiến chức hay sao?”
“Tôi đã nghe thấy tin đồn rằng cậu hai nhà họ Nguyên sẽ tới đây từ trước. Thế nhưng không ngờ lại là thật… hôm nay tới đây đúng là đáng giá!”
Đi đôi với những tiếng thán phục và khiếp sự, Nguyên Cận Mặc nhanh chóng bước vào.
Âu phục màu đen được cắt may tinh tế, hòa hợp với những đường nét trên người anh, vẻ mặt tuấn tú nhưng bị bao phủ bởi một lớp băng mỏng, trông lạnh lùng nhưng cũng vô cùng cao quý.
Dường như sự lộng lẫy, tráng lệ ở nơi này cũng không thể át đi khí thế bén nhọn của anh.
Phòng khách vừa náo loạn ban nãy cũng nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Khi Khương Bác nhìn thấy Nguyên Cận Mặc thì vội vàng chạy tới nịnh nọt: “Cậu hai, mau, mau tới đây, xin mời…”
Đây chính là cậu hai quyền thế ngập trời, đây chính là người đàn ông duy nhất không thể động vào ở thành phố này!
“Ừ.” Gương mặt Nguyên Cận Mặc lạnh lùng, sắc bén như kim.
Anh vừa tiến lên một bước cũng nhanh chóng đưa quà trong tay tới, rồi nói: “Nghe nói hôm nay chính là sinh nhật của cô Khương, đây chính là một chút thành ý của nhà họ Nguyên chúng tôi.”
“Đúng là làm phiền cậu hai rồi…” Vẻ mặt Khương Bác tươi cười, thế nhưng trong lòng lại vô cùng hồi hộp.
Nguyên Cận Mặc có thể xuất hiện ở tiệc sinh nhật của Nhược Vi vậy thì chắc chắn vô cùng hài lòng với con bé.
Khi Khương Nhược Vi thay quần áo khác rồi xuống lầu, lúc nhìn thấy Nguyên Cận Mặc, cô ta ngẩn người trong giây lát, tim cũng nhanh chóng đập loạn xạ.
“Cậu hai, tôi là Khương Nhược Vi…” Vẻ mặt Khương Nhược Vi đỏ bừng, ánh mắt không thể nào rời khỏi người Nguyên Cận Mặc.
Cô ta không hề che giấu sự si mê trong mắt mình khiến Nguyên Cận Mặc cảm thấy khó chịu, nhíu mày một cái.
Vị hôn thê mà gia đình anh chọn chính là người này sao?
Mạc Hạo Thần đứng ở phía xa nhìn thấy nụ cười yêu kiều của Khương Nhược Vi, vẻ mặt tươi như hoa thì trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Anh ta sờ dao nĩa ở bàn bên cạnh, không nhịn được muốn xông tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.