Cửu Trùng Thiên. Quan Vân Dao từ nhà vệ sinh về lại phòng bao, nhìn thấy Tần Vũ còn đang uống rượu, mở miệng dịu dàng nói: “Tiểu Vũ, lần này may mắn có sự đầu tư của cậu, mới có thể giúp tớ mở phòng làm việc thành công. Nào, để tớ mời cậu một ly.” “Chút tiền lẻ này không tính là bao.” Tần Vũ không để tâm mà tránh né ly rượu, thân là cháu gái duy nhất của nhà họ Tần, từ nhỏ cô ta đã nhận hết cưng chiều, muốn thứ gì chưa bao giờ mà không chiếm được. Nhíu mày liếc mắt nhìn điện thoại, giọng điệu hàm chứa vài phần không kiên nhẫn: “Không phải cậu nói là anh Cận Mặc sẽ tới đây sao? Tớ đã tới nhiều ngày vậy rồi, mà vẫn chưa được chạm mặt lần nào…” “Có lẽ gần đây công việc của cậu hai khá bận rộn.” Mắt Quan Vân Dao hơi lóe, lại kéo chủ đề quay trở về chuyện công việc, lời nói nhỏ nhẹ: “Tiểu Vũ, sắp xếp công việc có liên quan đến phòng làm việc trong ba tháng tiếp theo đi…” “Vân Dao, cậu cũng đừng dùng những chuyện này làm phiền tớ.” Tần Vũ chu cái miệng nhỏ: “Sao bên ngoài phòng bao ồn ào như vậy.” Một đám người ồn ào, ầm ĩ đến mức cô ta đau đầu. “Hình như là đã xảy ra chút chuyện, vừa rồi hình như tôi nhìn thấy có cảnh sát đi vào, nói là bắt mấy tên côn đồ chơi gái.” Quan Vân Dao nheo mắt lại, giọng điệu chậm dần: “Cũng không biết có phải nhìn nhầm rồi không, hình như bên trong còn có cả Khương Chi Chi…” Trong phòng bao tầng dưới cùng. Cảnh sát ở bên cạnh nghe xong thì sắc mặt trầm xuống, lập tức ra lệnh cho người nâng Lư Kiệt mang đi giống như là nâng lợn chết. Khương Chi Chi che giấu khí lạnh nơi đáy mắt, lặng yên nhẹ cong môi. Lúc đi ngang qua Khương Chi Chi, mặt Lư Kiệt đỏ lên, trong miệng phun ra giọng nói chói tai, vươn tay muốn kéo người: “Con khốn, con điếm thối tha, mày chờ đó cho ông, nhất định sẽ tìm người đè mày…” “Răng rắc.” Ngay sau đó, cánh tay gã lập tức bị bẻ xuống, tiếng ồn ào im bặt. “Dám ra tay ở Cửu Trùng Thiên, xem ra có người chán sống rồi.” Nguyên Tam ngoài cười nhưng trong không cười mà thu tay lại, đáy mắt lóe lên ý lạnh, xoay người, cung kính khom người với các cảnh sát: “Toàn bộ trên dưới Cửu Trùng Thiên nhất định sẽ phối hợp điều tra.” Sau đó, lại khẽ gật đầu với Khương Chi Chi: “Xin lỗi mợ chủ, chúng tôi đã tới muộn.” Thân là người của nhà họ Nguyên, chỉ cần ngày nào Khương Chi Chi vẫn còn là người của cậu hai, vậy thì bọn họ đều sẽ có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ cô. Dám to gan xúc phạm mợ chủ, đáng chết! Khương Chi Chi giật mình tại chỗ, lúc trước khi cô tới Cửu Trùng Thiên, cũng tình cờ gặp qua Nguyên Tam vài lần, nói cách khác… Ánh mắt lướt qua khung cửa rộng mở nhìn ra bên ngoài, quả nhiên người đàn ông cao lớn đĩnh bạt đã xuất hiện từ khi nào, lạnh lẽo sắc bén, khí thế khiếp người. “Mợ chủ… Con khốn, thì ra mày đã kết hôn rồi?” Trước tiên là Lư Kiệt sửng sốt, ngay sau đó cười điên cuồng: “Con điếm thối tha lăng loàn, tất cả mọi người đều đã bị cô ta lừa rồi! Ở đây thì quyến rũ người khác, lại là bạn gái ra mặt cho Diệp Hề Hàn, con đàn bà ai cũng có thể làm chồng!” Khoan… Bạn gái? Mẹ nó, Khương Chi Chi nɠɵạı ŧìиɦ sao? Đột nhiên chưa kịp chuẩn bị lại được ăn quả dưa lớn, Tô Thần liếc mắt nhìn bên cạnh theo bản năng, quả nhiên trên khuôn mặt lạnh buốt như Diêm Vương kia của Nguyên Cận Mặc đang nổi lên khí đen dày đặc. Diệp Hề Hàn… Lại là tên đàn ông đó! Ánh mắt của người đàn ông đầy sắc bén, đôi mắt u tối cuồn cuộn sóng dữ. “Rầm…” Bình rượu rơi vào mặt vỡ toang, nhìn bộ mặt xấu xí ướt sũng đầy rượu kia, đáy mắt Khương Chi Chi lóe lên ánh sáng lạnh buốt: “Không nói được gì ra hồn, vậy thì tốt nhất là ngậm miệng lại.” Tình hình ngày càng trở nên vô cùng rối loạn, Nguyên Tam thấy thế, vội vàng giúp cảnh sát mang người đi. Sau khi đám côn đồ ầm ĩ ồn ào được đưa đi xong, bầu không khí dần dần rơi vào sự im lặng kỳ lạ. Đỗ Tử Hàm và Hàn Tinh rúc ở cửa run bần bật. Tình huống hiện tại… Đã không phải là chuyện mà những kẻ tép riu như bọn họ có thể nhúng tay vào! “Xin lỗi, chị không nghĩ tới chuyện ngày hôm nay sẽ dọa đến các em.” Khương Chi Chi vặn cổ tay xuống, liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, thời gian không còn sớm, cô còn phải trở lại bệnh viện chăm sóc thầy nữa: “Lần sau có rảnh, chị sẽ tạ lỗi sau.” Đỗ Tử Hàm và Hàn Tinh nhận được ánh mắt ra hiệu bèn đứng lên theo bản năng, chuẩn bị cùng nhau rời đi. Chỉ là người còn chưa ra được khỏi phòng bao, cánh tay mảnh khảnh đã bị người khác giữ chặt lại, bên tai vang lên giọng nói trầm khàn: “Chuyện này, không phải cô nên cho tôi một lời giải thích sao?” Đôi mắt Nguyên Cận Mặc u ám, những lời này giống như là được nặn ra từ kẽ răng. Khương Chi Chi dừng bước chân, nhíu mày nói: “Bây giờ tôi thật sự có việc gấp cần phải về, đợi sau khi giải quyết ổn thỏa trở về xong, tôi sẽ nói rõ ràng.” Cô biết hôm nay đã ồn ào ra động tĩnh quá lớn, có thể sẽ ảnh hưởng đến danh dự của nhà họ Nguyên, trách nhiệm cần phải gánh cô cũng sẽ không thoái thác. Nhưng mà bây giờ, trong phòng bệnh ở bệnh viện, thầy vẫn đang một mình hôn mê nằm ở đó, cô thật sự không yên tâm. “Cô muốn đi gặp Diệp Hề Hàn đúng không?” Chống lại đôi mắt trong suốt không hề che giấu nhớ mong và lo lắng kia, trong suy nghĩ của Nguyên Cận Mặc hiện lên chút ánh sáng, cho đến khi tìm thấy sự ngạc nhiên chợt lóe qua nơi đáy mắt kia, sắc mặt của anh đã hoàn toàn trầm xuống! Khí thế u ám lạnh lẽo lập tức bắn ra, giọng điệu cứng rắn: “Không cho phép.” “Cậu hai… Anh quá đáng rồi đó.” Ánh mắt Khương Chi Chi tĩnh lặng nhìn người đàn ông trước mặt, trái tim lặng lẽ thắt chặt. Người ngoài sẽ không biết, nhưng trong lòng hai người bọn họ đều hiểu rõ. Chỉ là một mối quan hệ hợp đồng, Nguyên Cận Mặc cũng không thể can thiệp vào chuyện của cô. Ngay khi bầu không khí đang căng thẳng, Nguyên Tam lại vội vàng trở về một lần nữa, lần này, trên mặt có thêm vài phần nghiêm trọng: “Cậu hai, không biết là ai để lộ tin tức, biết mợ chủ xuất hiện ở đây, nói rằng “người bao” mợ chủ đã bị cảnh sát bắt giữ… Bên ngoài đang làm ầm ĩ đòi mở cửa ra.” Thân là người đàn ông tôn quý bí ẩn nhất của Thành Đô, từng hành động cử chỉ của Nguyên Cận Mặc đều sẽ bị chú ý, nên dĩ nhiên, người vợ mới cưới của anh cũng sẽ phải chịu đủ loại soi mói. Có điều tin tức chính xác của Khương Chi Chi luôn luôn được giữ gìn rất tốt, sao lại đột nhiên có người nghe được tin đồn, lại còn tung ra tin giả buồn cười như vậy chứ! Nguyên Tam tiếp tục báo cáo: “Hiện tại cổng lớn đã có đầy phóng viên, không thể nào ra được.” Khương Chi Chi nhíu mày, bỗng nhiên cánh tay đang bị người nắm nhanh chóng được buông lỏng: “Nguyên Tam, thu xếp cho bọn họ đi lối ra bí mật.” Ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy khí lạnh u ám vừa nãy đã được lặng yên thu hồi, chỉ để lại cho cô một bóng lưng cao lớn thẳng tắp. Nguyên Tam hiểu rõ, nói với Khương Chi Chi: “Mợ chủ, xin mời đi theo tôi.” Khương Chi Chi dừng một lát, mới nhẹ giọng nói một tiếng “Cảm ơn” xong, sau đó đi theo. Đỗ Tử Hàm đứng ngoài nhìn toàn bộ quá trình mà thấy choáng váng, cũng muốn cất bước đi theo theo bản năng, chỉ là chợt trước mặt tối sầm lại, một người đàn ông xa lạ mặc đồng phục màu đen, trực tiếp ngăn lại trước mặt cậu ta… Nửa tiếng sau, sảnh lớn ồn ào ở tầng dưới cùng lại khôi phục yên lặng. Đám phóng viên lúc đầu tụ tập ở cửa làm ầm ĩ, cũng đã bị nhắc nhở xua đi. “Lũ vô dụng, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, lũ rác rưởi, tất cả toàn là rác rưởi!” Biết được mọi chuyện đã được dẹp loạn xong, Tần Vũ tức giận đến mức đỏ cả hai mắt, ném điện thoại lên trên sô pha cho hả giận, lại cảm thấy vẫn chưa đủ, bèn bắt đầu xô đổ hết ly rượu trên bàn. Trong lúc nhất thời, trong phòng bao chỉ toàn vang lên tiếng động chói tai khó nghe. Cách đó không xa, Quan Vân Dao đứng ở góc tường, thật cẩn thận tránh đi mảnh vỡ thủy tinh, nhìn bộ dáng điên cuồng đố kỵ của Tần Vũ, ngay cả mí mắt cũng không chớp lấy một cái. Đợi đến khi Khương Chi Chi chạy tới bệnh viện, Diệp Hề Hàn đã chậm rãi tỉnh lại, trên người được quấn đầy băng gạc giống như một cái xác ướp. Nghe được tiếng động ngoài cửa, cậu ấy ngẩng đầu lên, đột nhiên chưa kịp chuẩn bị đã phải đối diện với tầm mắt của người khác rồi nhanh chóng cúi đầu xuống. Bị người ta đánh bị thương đưa tới bệnh viện, lòng tự trọng của người trẻ tuổi có chút không được tự nhiên. “Anh Diệp, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi!” Hàn Tinh nịnh nọt bước một bước dài xông lên trước, lại suýt chút nữa đè lên miệng vết thương của Diệp Hề Hàn, khuôn mặt đẹp trai vặn vẹo: “Hít… Tinh Tử, là các cậu đưa tôi tới đây à?” “Tất cả đều là do chị Chi sắp xếp.” Hàn Tinh nói tiếp, trong giọng nói khó mà che giấu được sự vui vẻ: “Anh Diệp, thằng oắt con Lư Kiệt kia, anh chưa nhìn thấy đâu, gã bị chị Chi dạy dỗ thảm đến nhường nào!” Từ lúc nhìn thấy Khương Chi Chi nhẹ nhàng “Đưa” người vào cục cảnh sát, đột nhiên Hàn Tinh sinh ra cảm giác sùng bái đối với Khương Chi Chi. Mở miệng ra là “chị Chi”, như thể hận không thể để cô thu nhận cậu ta làm em trai ngay tại chỗ. “Lư Kiệt? Cậu đi tìm gã làm gì?” Nhớ tới những chuyện ghê tởm lúc trước, Diệp Hề Hàn có chút nóng nảy, sợ Khương Chi Chi gặp lại sẽ có phiền phức gì đó. “Yên tâm đi, cái tên Lư kiệt kia, bây giờ đã bị nhốt ở đồn cảnh sát rồi.” Khương Chi Chi không chút để ý mà nói, tầm mắt chuyển đến vệt đỏ trên mặt cậu ấy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: “Còn cậu đấy, tốt nhất là ở bệnh viện dưỡng thương cho tôi, tuổi còn trẻ lại học cậy mạnh gì chứ, gặp chuyện thì phải tìm cảnh sát trước biết chưa.” Tuy rằng giọng điệu nghe có chút nặng nề, nhưng đau lòng lo lắng nơi đáy mắt, lại đều là thật. Cô thật vất vả mới tìm lại được thầy, dĩ nhiên là muốn bảo vệ đối phương thật tốt, sẽ không để cho cậu ấy phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Bộ dạng hôn mê bất tỉnh ngã vào trong vũng máu… Cô không muốn lại trải qua lần nữa. Đáy mắt hiện lên chút u ám, một lát sau, mới dần dần khôi phục lại trong trẻo. “… Tinh Tử, cậu đi ra ngoài đi, tôi có lời muốn nói riêng với người ta.” Diệp Hề Hàn lại mở miệng lần nữa, lời này đúng là nói với Hàn Tinh, Hàn Tinh nhìn cậu ấy một cái, rất biết ý mà thuận tay đóng cửa lại. Trong phòng bệnh, trong chốc lát cũng chỉ còn lại hai người, bầu không khí yên tĩnh mà ngưng lại. “Vì sao cô phải đối tốt với tôi như vậy?” Sau một lúc lâu, thiếu niên nằm ở trên giường hơi động đậy đầu ngón tay, khuôn mặt trong trẻo lại lạnh lùng có phần cứng ngắc hơn bình thường: “Giúp tôi học bổ túc rồi lại cho tôi tiền, còn đặt riêng một phòng bệnh tốt như vậy để cho tôi dưỡng thương, nhưng giữa chúng ta vốn không thân cũng chẳng quen.” “Chẳng qua tôi chỉ là một cậu học trò nghèo không có bản lĩnh gì, thêm nữa, tôi với cô lại không thân quen, việc gì phải bố thí những ý tốt đó cho tôi?” Thiếu niên thường ngày ít nói, khó khi một hơi nói ra nhiều lời như vậy. Nếu nghe kỹ, sẽ thấy trong giọng nói còn xen lẫn chút run rẩy. Diệp Hề Hàn thật sự có chút mờ mịt, phần ý tốt này thật sự là tới quá bất ngờ. Mười tám năm trước, cuộc sống của cậu ấy đều vật lộn trong đống bùn lầy, cho dù sau này được ông nội nhận nuôi, cũng chẳng qua chỉ là ánh sáng đom đóm ngắn ngủi mà thôi. Cậu ấy chỉ là một học sinh cấp ba còn chưa học xong, có chỗ nào đáng để cô lớn nhà họ Khương để ý như vậy? Diệp Hề Hàn cúi đầu, đôi tay giấu dưới tấm chăn màu trắng, siết chặt thành quyền. Khương Chi Chi cũng thật sự không ngờ tới, sẽ nghe thấy lời nói như vậy. Nhìn bộ dạng thiếu niên yên lặng cúi đầu, ngực cô tê rần, bất chợt bình tĩnh lại. Đúng vậy, ngồi ở trước mặt cô, là Diệp Hề Hàn mới mười tám tuổi, không phải là thầy Hề Hàn mà cô đã quen biết nhiều năm. Áp đặt ý tốt quá mức cho người khác, ngược lại chính là loại gánh nặng không cần thiết. Người thật sự đã tính sai, chính là cô. Thật lâu không nghe được câu trả lời, trái tim Diệp Hề Hàn dần dần siết chặt, trên mặt hiện lên chút hối hận. Cậu ấy chưa kịp suy xét mà đã nói như vậy, người bình thường nghe xong, nhất định sẽ tức giận bỏ đi… Chỉ là giây tiếp theo, đầu bỗng nhiên nặng xuống, cảm giác được có một bàn tay đang lặng yên nhẹ xoa lên tóc của cậu ấy: “Thật xin lỗi, là tôi không suy nghĩ kỹ, mang phiền phức đến cho cậu.” “Ý của tôi không phải như vậy…” Diệp Hề Hàn nghe xong, muốn phủ nhận theo bản năng, Khương Chi Chi cười khẽ nói sang chuyện khác: “Tuy rằng lần này cậu hơi liều lĩnh, nhưng ra tay vì việc nghĩa là không sai. Cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, đợi thân thể tốt rồi, tôi sẽ đưa cậu đi ra ngoài chơi.” Hai người lại trò chuyện trong chốc lát, thuốc trong ống tiêm cũng dần dần có tác dụng, Diệp Hề Hàn lại mơ mơ màng màng mà thiếp đi. Tay chân nhẹ nhàng mà đóng cửa phòng bệnh lại, nhìn thấy Hàn Tinh rất có trách nhiệm vẫn còn đang ngồi xổm ở cửa phòng bệnh, Khương Chi Chi cuối cùng cũng nhớ tới có gì đó không đúng. “Đỗ Tử Hàm đâu?” Một đứa em họ lớn của cô, người đâu rồi? Tóc xanh nhỏ buồn ngủ đến nỗi không mở mắt ra nổi: “?” Câu lạc bộ Cửu Trùng Thiên. Một mình ở trong phòng bao vắng vẻ to như vậy, cho dù trên mặt bàn bày đầy món ngon được chế biến tinh xảo đẹp mắt thì cũng chẳng có lòng dạ nào mà ăn. Đỗ Tử Hàm ôm chặt cặp sách của mình, run bần bật rúc ở sô pha, trong lòng bắt đầu hối hận lần thứ một trăm linh tám. Ai bảo cậu ta làm việc lề mà lề mề, nếu không… Đã không bị bắt tại trận rồi! Không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng ngoài cửa cũng có tiếng người. Cửa lớn mở ra, người đàn ông bí ẩn tôn quý nhất Thành Đô đứng ở trên hành lang, cặp mắt sắc bén như chim ưng, vẻ mặt lạnh lẽo, cả người tản ra một loại cảm giác áp bách bức người. Đỗ Tử Hàm run lên, lập tức cảm thấy da đầu tê dại, nói năng không kịp suy nghĩ: “Chào anh rể…” Phì phì! Đợi đến khi hoàn hồn mình đã nói gì, Đỗ Tử Hàm hận không thể quay lại ba giây trước, véo cho bản thân thần chí không rõ tỉnh lại. Kia chính là cậu hai nhà họ Nguyên … Cậu ta đang nói linh tinh cái gì vậy! Trong lúc Đỗ Tử Hàm đang vắt óc muốn cứu vãn chút ít, người đàn ông đã ngồi trên trên sô pha đối diện với cậu ta, tư thế lười biếng kiêu ngạo. Khó khăn nhất là thu lại một chút khí lạnh, khóe miệng lặng lẽ cong lên. “Đừng sợ, tôi chỉ muốn tìm cậu tới hỏi chút chuyện.” Người đàn ông trầm thấp mở miệng, giọng điệu lạnh lẽo khó có thể nhìn ra được suy nghĩ chân thật của anh: “Từ đầu đến cuối mọi chuyện của ngày hôm nay, kể lần lượt cho tôi là được.” Đốt ngón tay thon dài rắn chắc gõ lên trên mặt bàn, Đỗ Tử Hàm chỉ cảm thấy tiếng “Cộc cộc”, giống như những nhát búa nện lên trên ngực cậu ta, nghe thấy mà sợ đến mất hồn. Lại như đổ từng hạt đậu, kể lại rõ ràng cặn kẽ mọi chuyện: “… Chuyện chính là thế này, chị của tôi vì muốn giúp đỡ cho Diệp Hề Hàn, cho nên mới dạy dỗ tên khốn kiếp Lư Kiệt kia.” Quả nhiên… Trong đáy mắt sâu thẳm hiện lên sự lạnh lẽo, gương mặt đông lạnh, hơi thở dần dần trở nên nham hiểm đáng sợ. Lại là Diệp Hề Hàn! Trong đầu hiện lên nụ cười rực rỡ lóa mắt, người đàn ông lạnh lùng nhếch môi. Loại trai bao ngay cả đánh nhau cũng thua này, Khương Chi Chi thật đúng là mắt mù. Nhưng nghĩ kỹ lại thì, cô gái kia thà rằng đi thích một tên trai bao cũng không thèm để ý tới anh, sắc mặt Nguyên Cận Mặc lại khó coi hơn. Rất nhanh, Đỗ Tử Hàm sợ hết hồn hết vía đã được người ta đưa đi, không bao lâu sau, Tô Thần bê rượu đi vào. Vốn định tám nhảm đôi câu, nhưng nhìn thấy khí đen bao quanh người đàn ông vẫn chưa tan, rất biết điều mà nuốt lại lời định nói vào trong bụng. Lúc này Cận Mặc chính là Diêm Vương sống, không thể trêu chọc vào được! Ho nhẹ hai tiếng, chọn đại một vài chuyện để nói: “Phóng viên ở cửa đã được giải tán, tôi cũng đã cho người áp tin tức xuống rồi. Yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng đến anh và Khương Chi Chi.” Tô Thần trà trộn lâu năm trong giới giải trí, dĩ nhiên là có một lực lượng người lão luyện, chuyên chỉ để ứng phó với loại chuyện kiểu này. Để anh ta đi giải quyết, hiệu quả chắc chắn còn tốt hơn cả nhà họ Nguyên phái người dùng khí thế áp xuống. “Cảm ơn.” Thật lâu sau, Nguyên Cận Mặc bưng ly rượu lên, nâng ly mời từ xa, môi mỏng chuyển động lên xuống. “Chỗ tôi thì không sao cả, nhưng mà anh đấy.” Tô Thần thu lại ý cười bất cần đời thường ngày: “Có một số việc, quá lo trước lo sau, ngược lại cuối cùng chỉ là giỏ tre múc nước mà thôi.” Công dã tràng ư… Nguyên Cận Mặc rũ mắt xuống, tầm mắt đặt lên lòng bàn tay, ánh mắt lóe sáng. Có người từng nói rằng, nếu một người có được thứ gì đó quá ít, lúc đối mặt thật lòng, ngược lại sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thật lâu sau, anh cười khẽ một tiếng. Câu nói nhảm nhí này, thật ra cũng có lý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]