Đêm khuya, nhà họ Nguyên. Nguyễn Lam và Nguyên Thường Tĩnh nghe thấy tiếng động ở bên ngoài thì đoán rằng Nguyên Cận Mặc đã trở về. Nguyễn Lam nghe bước chân đang dần đi vào, ngẩng đầu lơ đãng hỏi: “Bữa tiệc sinh nhật hôm nay như thế nào?” “Cô chủ nhỏ nhà họ Khương mà lần trước chị gặp là một cô gái rất ngoan ngoãn.” Nguyên Thường Tĩnh nhận được ánh mắt của Nguyễn Lam thì thuận miệng nói tiếp: “Buổi tối rất náo nhiệt đúng không?” “Không có gì mới.” Sắc mặt Nguyên Cận Mặc mệt mỏi. Căn bản là anh không có ấn tượng gì với Khương Nhược Vi, đến cả quà tặng cũng là Nguyên Nhất đưa tới. Tuy nhiên… “Có một số việc rất thú vị.” Nhớ tới vở kịch khôi hài Khương Chi Chi tự biên tự diễn kia, khóe môi Nguyên Cận Mặc cong lên. Cô gái mập Khương Chi Chi này quả thật có chút thú vị. Anh rất mong chờ sau ba tháng cá cược, nếu cô gái này không làm được, hừ! “Đúng, bảo người trông nom mấy con sư tử trắng ở sân sau của tôi, đừng để bọn chúng đói.” Nguyên Cận Mặc nhếch khóe miệng, cầm theo áo khoác đi thẳng về phòng. Trong nháy mắt lúc anh đóng cửa lại, Nguyễn Lam liếc nhìn Nguyên Thường Tĩnh, chần chừ: “Thằng nhóc này… Vừa nãy mỉm cười sao?” “Vâng, tuyệt đối là mỉm cười.” Vẻ mặt Nguyên Thường Tĩnh chắc chắn, vỗ trán: “Mẹ, xem ra nó rất hài lòng với cô chủ nhỏ nhà họ Khương, lần này chúng ta phải nắm chắc.” “Con nói không sai.” Nguyễn Lam gật gật đầu, vô cùng gấp gáp dặn dò: “Hai ngày nữa, con cố gắng mời nhà họ Khương đến đây chiêu đãi một bữa, nếu như hai bên không có vấn đề gì thì làm sớm một chút cho chắc chắn.” Hiếm khi thấy Nguyên Cận Mặc vừa mắt một cô gái nào đó, bà ấy phải nắm chắc cô con dâu tương lai này. Ngày hôm qua Khương Chi Chi ngủ rất ngon nên nay dậy sớm, tinh thần sáng láng. Lúc ăn cơm còn cười híp mắt chào hỏi Khương Nhược Vi: “Nhược Vi, chào buổi sáng.” “Vâng, chị gái, chào buổi sáng.” Khương Nhược Vi đen mặt tức giận, câu được câu không trả lời. Bữa tiệc sinh nhật cô ta tâm tâm niệm niệm còn chưa kịp náo động, Mạc Hạo Thần lại làm rối tung việc kết hôn, giờ thì giữ vững tên tuổi là một tên gay, tối hôm qua bọn họ còn gọi điện thoại ầm ĩ một trận lớn. Khương Nhược Vi gần như mất ngủ cả đêm qua. Nhìn thấy Khương Nhược Vi khó chịu, tâm trạng Khương Chi Chi càng tốt hơn. Cô cắt một miếng bánh kem, để vào cái đĩa trước mặt Khương Nhược Vi: “Nhược Vi, vẻ mặt em kém quá, Nguyên Cận Mặc nhìn thấy sẽ không thích dáng vẻ gầy gò này đâu, tranh thủ thời gian ăn nhiều một chút.” “Hả? Lẽ nào cậu hai nhà họ Nguyên thích cô gái mập một chút sao?” Cơ thể Khương Nhược Vi rung lên. Cô ta luôn cảm thấy ngày hôm qua Nguyên Cận Mặc hơi lạnh nhạt với mình, xem ra việc này có khả năng là thật rồi. “Gia đình anh ta nuôi sư tử với hổ, là loài vật vô cùng uy mãnh, nên kén vợ chọn chồng chắc cũng ưa thích loại hình này, mà em tay chân nhỏ nhắn như vậy, vặn một cái là đứt, em nói xem anh ta có thích em không?”
Vì muốn nuôi em gái trở thành heo, Khương Chi Chi quyết định lợi dụng Nguyên Cận Mặc một chút. Ừm, dù sao thì anh cũng không nghe thấy. “Nào, còn bánh này nữa, em cũng phải ăn nhiều một chút.” Khương Chi Chi không nói hai lời, tay chân nhanh nhẹn đưa miếng bánh ngọt đến. Cuối cùng còn nở nụ cười với cô ta: “Không cần khách khí đâu, muốn ăn gì cứ nói với chị, chị lấy giúp em.” “Cảm ơn chị!” Đáy lòng Khương Nhược Vi chỉ còn mong nhớ việc sẽ kết hôn với Nguyên Cận Mặc, vì Nguyên Cận Mặc yêu thích nên cô ta lập tức ép bản thân ăn ngấu nghiến. Khương Chi Chi mím môi chống cằm, thật mong chờ thành quả ba tháng sau. Trên bàn cơm trừ bọn họ ra còn có họ hàng, mấy người Khương Như Ngọc cũng đến đây. Ngày hôm qua náo động đến khuya nên bọn họ ở lại đây một đêm. Nghĩ đến chuyện phát sinh tối hôm qua, Khương Như Ngọc theo thói quen nói móc mấy câu: “Thực sự là người biết mặt nhưng không biết lòng, nhìn cậu chủ nhà họ Mạc lớn lên khôi ngô tuấn tú, phong cách lịch sự mà sau lưng lại là người buồn nôn như vậy, ọe.” Mọi người không hẹn mà cùng nhớ lại dáng vẻ Mạc Hạo Thần bị người đàn ông xa lạ dùng sức ôm chặt rồi gặm cắn. Ôi mẹ ơi, thật sự quá sỉ nhục đôi mắt. “Mặt người dạ thú.” Đỗ Tử Hàm sâu sắc khái quát lại. Đỗ Tử Tình thèm ăn nên nhìn thấy một bàn đầy bánh ngọt và đồ ăn ngon thì không mở miệng nói chuyện, chỉ gật đầu “vâng vâng”. Khương Nhược Vi chỉ cảm thấy mỗi câu nói này đều trực tiếp đâm chọc vào trái tim cô ta, cô ta tức đến không nói ra lời. Tại sao Mạc Hạo Thần lại biến thành bộ dạng như hiện tại chứ! “Nhưng mà em nói này anh cả, sau này anh còn phải quan tâm đến việc này nhiều hơn đấy.” Khương Như Ngọc ở bên cạnh liếc nhìn Khương Chi Chi mập mạp. “Tốt xấu gì thì lúc trước cũng có chồng sắp cưới, bây giờ nhìn dáng vẻ mập mạp của nó xem, chỉ sợ sau này sẽ thành gái lỡ thì nhà họ Khương.” “Không cần cô phải nhọc lòng đâu ạ.” Khương Chi Chi nở nụ cười ngọt ngào với Khương Như Ngọc. “Trong tay cháu nắm không ít cổ phần của nhà mình đâu, làm một phú bà nhỏ sống vui sướng cũng tốt mà, so với việc lớn lên béo ú khó nhìn thì dường như việc không có tiền càng khó chịu đựng hơn, cô à, cô nói xem có đúng không.” Khương Như Ngọc cứng ngắc đập đũa xuống, sắc mặt khó coi. Bây giờ bà ta đã gả vào nhà họ Đỗ, lúc trước nhà họ Đỗ là một gia đình giàu có, nhưng hai năm gần đây đầu tư không có lợi nên giờ đang xuống dốc. Tiền tài trong tay cũng không còn nhiều lắm, nếu không thì bà ta cũng không phải tìm đến anh trai Khương Bác để nhờ “giúp đỡ”. “Cháu nói cái gì mà con gái không lập gia đình chứ? Anh cả, em nói này, lấy điều kiện của Chi Chi, diện mạo thì khó nhìn, tình tình lại quá đáng, làm sao lại có người bằng lòng muốn lấy nó chứ, anh cũng nên xem xét đến việc ở rể đi.”
Khương Bác gật đầu: “Em nói đúng, mấy ngày nữa anh sẽ cho nó đi xem mắt.” Khương Chi Chi chẳng muốn nghe mấy người này nói chuyện nữa, cô trực tiếp nhấc chân rời đi. Cô vừa mới đi qua vườn hoa ở sân trước thì nghe thấy có người gọi tên mình ở phía sau. “Chị… Chị đứng lại!” Cô dừng bước, quay đầu lại thì phát hiện ra là Đỗ Tử Hàm: “Tìm chị có việc gì sao?” “Em muốn hỏi xem chị định làm gì.” Đỗ Tử Hàm hết sức tò mò nhìn Khương Chi Chi. Qua quan sát mấy ngày nay, cậu ta phát hiện ra người chị họ này như biến thành một người khác, không còn tính tình buông thả khó chịu, nói chuyện không suy nghĩ như trước kia nữa. Hiện tại cô dám nói có sách mách có chứng để trả thù người khác ngay trước mặt mọi người. Khương Chi Chi cười cười: “Đây là bí mật, chuyện của người lớn, trẻ con không nên nhúng tay vào.” Cô nói xong, vung tay chào tạm biệt. “Phì, chị cũng chỉ mới vừa lên đại học thôi mà.” Đỗ Tử Hàm tức giận nhìn Khương Chi Chi đang đi càng ngày càng xa, ánh mắt ổn định. Dường như người chị cả họ này của cậu ta càng lúc càng mạnh mẽ. Khương Chi Chi đã hẹn gặp mặt Du Ánh, kết quả vừa nhìn thấy cô, cô ấy đã bắt đầu kể khổ. “Chi Chi, các tài liệu trước đây cậu giao cho tớ đã được phê duyệt hết rồi, nhưng chúng ta đã tiêu quá nhiều tiền rồi.” Du Ánh nhoài người về phía trước máy vi tính, vẻ mặt khổ sở: “Các dự án chưa được tiến hành, ài, đến lúc nào mới có thể chân chính kiếm được tiền đây.” Dáng vẻ lải nhải làm nũng giống với dáng vẻ như người vợ nhỏ ở kiếp trước của cô ấy khiến khóe miệng Khương Chi Chi nhẹ nhàng vểnh lên. Cô liếc nhìn tài khoản ngân hàng trống rỗng đang hiện lên trong điện thoại của mình: “Yên tâm, những gì chi ra bây giờ đều nằm trong phạm vi cho phép.” Có câu nói này của Khương Chi Chi, Du Ánh yên tâm hơn nhiều. Ánh mắt cô ấy bị Khương Chi Chi thu hút, giọng điệu kinh ngạc như phát hiện ra đại lục mới: “Chi Chi, mới mấy ngày không gặp mà dường như trông cậu dễ nhìn hơn đấy.” “Thật không?” Khương Chi Chi nhếch miệng. “Trời ạ, trời ạ, tớ càng ngày càng có lòng tin với sản phẩm giảm béo của chúng ta đó, cậu là thí nghiệm sống sờ sờ nè.” Du Ánh đột nhiên đứng dậy, bắt đầu đi xung quanh Khương Chi Chi, xúc động không nói lên lời. “Cậu cũng sẽ nhanh chóng gầy đi thôi.” Khương Chi Chi hé miệng cười khẽ. “Không được, không được, tớ phải nhanh chóng giới thiệu sản phẩm của chúng ta trên mạng xã hội thôi!” Du Ánh như hít phải thuốc lắc. Lúc đầu khi biết được cô muốn khởi đầu dự án mở văn phòng bán thực phẩm chức năng, cô ấy còn rất lo lắng. Bây giờ nhìn lại, thấy có thành phẩm sống đang đứng ở trước mặt mình, cô ấy quả thực tăng gấp đôi sự tự tin! “Chi Chi, những phương thuốc giảm béo này đều do chính cậu nghiên cứu ra sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]