Chương trước
Chương sau
Kể từ đó trong giới giải trí thuận buồm xuôi gió, đóng phim gì cũng được yêu thích.。
Tại thời điểm đó, không có Internet, không có quá nhiều thứ giải trí, cô ta gần như đã trở thành thần tượng của toàn dân. Cô ta đã quen với việc được mọi người đề cao. Cô ta không một chút trân trọng những người yêu thích ủng hộ mình. Cô ta luôn cảm thấy rằng họ thích mình, đó là niềm vinh hạnh của họ. Vì vậy, Vũ Tuyết chưa bao giờ nghĩ đến việc Tiểu Cổ có đứng về phía mình hay không. Giọng cô ta trùng xuống.
Tiểu Cổ cau mày: “Theo chị, Kiều Kiều với Cung Dịch đang đổ oan cho chị?” Dù sao Vũ Tuyết cũng là từ trường diễn xuất ra.
Nước mắt bắt đầu rơi lã chã, cô ta lau khóe mắt: “Đừng trách bọn họ, là tôi... Suy cho cùng là tôi có lỗi trước.”
Tiểu Cổ hít sâu một hơi, khó chịu nhìn cô ta. Vũ Tuyết mừng thầm trong lòng, thầm nghĩ, chuyện này không phải là giải quyết xong rồi sao?
“Chị Vũ, từ lúc chị biết mình sai, chị đã xin lỗi chưa?” Lúc này, Tiểu Cổ lại lên tiếng, giọng điệu cũng không giống trước.
Vũ Tuyết sửng sốt một lúc, sau đó ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Tiểu Cổ, đáng thương nhìn anh ấy: “Cậu nói gì vậy?”
“Tôi nói là từ lúc chị biết bản thân mình sai, chị nên tìm Cung Dịch và Kiều Kiều để xin lỗi mới phải!” Tiểu Cổ cao giọng nói.
Lúc này, hầu như tất cả các chuyên viên trang điểm đều đã vào vị trí tương ứng của mình, chỉ chờ nghệ sĩ của mình.
Khu dành cho trang điểm không lớn, với âm lượng của Tiểu Cổ lỗ tai mọi người gần như đều nghe được, đến tầng một và tầng ba đều có thể nghe được một chút.
Mọi chuyện không diễn ra theo cách mà Vũ Tuyết dự liệu. Không đợi cô ta phản ứng, Tiểu Cổ càng được đà nói to hơn: "Làm sai chuyện mà không biết xấu hổ, lần sau có thể thay đổi sao. Đừng giả bộ lau nước mắt hay mang dáng vẻ tủi hờn đi khắp nơi! Ai không biết, còn tưởng là Kiều Kiều nhà chúng tôi và Cung Dịch đã xảy ra chuyện gì đấy."
"Cậu... cậu hét gì vậy?" Vũ Tuyết tái mặt vì sốc.
Chuyện này sao lại có thể? Người này nói thích cô ta hơn mười năm, cậu ta là người hâm mộ của cô ta! Sao cậu ta lại có thể làm điều này với mình?
Tiểu Cổ ngừng hét, hai tay khoanh vào nhau, tỏ vẻ một lão hiểu lẽ đời: “Vũ Tuyết, chị là cái dạng người gì vậy? Tôi thích chị hơn mười năm, cả nhà tôi đều thích chị, nhưng chị cho rằng ông đây có thể ngốc vì người mình xem trên màn ảnh hơn mười năm sao, mà bán đứng nàng thơ của tôi sao?”
Vũ Tuyết tái mặt: “Tiểu Cổ, sao cậu có thể nói như vậy? Tôi đã nói cái gì, tôi đã làm gì, lúc nào mà khiến cậu và Cố Kiều Niệm bán đứng nhau?”
"Lúc nào sao? Là con lợn nái già nào vừa đứng đây khóc lóc thảm thiết rồi dội nước bẩn lên người em Kiều của tôi? Cô ấy là người như thế nào? Tôi biết chính xác nhất cô ấy là kiểu người gì. Chị nghĩ xem chị khóc lóc thua thiệt hai giọt. Nước mắt, ông đây có thể tin chị không?”
Tiểu Cổ và Cố Kiều đã giao thiệp từ trước, là một nghệ sĩ trang điểm trong đống người mẫu hoang dã đó, những chuyện cãi vã là chuyện thường như cơm bữa.
Một tiếng “bụp” vang lên.
Anh ấy không cho Vũ Tuyết cơ hội để nói lại: "Cảm ơn chị. Tối qua tôi vẫn đang suy nghĩ lung tung chuyện này có hiểu lầm không, còn băn khoăn không biết có nên đứng ra hòa giải cho hai người không! Chị thì hay rồi, sáng sớm đã tự tới nộp mạng. ồ vô liêm sỉ, chị còn không nhìn ra phẩm hạnh của bản thân, mà còn muốn chơi trò “cung đấu” hả? Người ta là hoa trên trời, còn chị xứng sao.”
“Cậu!” Vũ Tuyết trợn to mắt, giơ tay muốn đánh người. "Ôi! Cô Vũ, tôi sai rồi, đừng như vậy, đừng đánh tôi! Tôi dựa vào cái mặt này mà ăn, không còn thì sống làm sao!"
Không đợi Vũ Tuyết chạm vào Tiểu Cổ đã che má, nước mắt khẽ rơi xuống, bắt đầu hét lên.
Vũ Tuyết sững sờ!
Cửa của các phòng xung quanh đã đóng lại. Nhưng mà, đôi tai nhỏ bé kia nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Cổ đều dán chặt vào cửa.
Vào lúc này, sau khi đỗ xe, trợ lý của Vũ Tuyết đến muộn một bước cũng vội vàng đi tới, nhìn thấy Tiểu Cổ cả người yếu ớt ngã xuống đất, che mặt khóc, trợ lý cũng choáng váng.
Trước đó, Vũ Tuyết cũng từng tát người ta. Lúc này, tay cô ta vẫn đang giơ cao vẫn chưa kịp hạ xuống.
“Chị làm gì vậy!”
Trợ lý vội vàng giậm chân!
Vũ Tuyết này là ác bá hay sao? Qua bên đây, làm sao mà dọn dẹp được loại chuyện ngu xuẩn này. Tình huống bây giờ không ổn, cô ta lại dám đánh thợ trang điểm của Cố Kiều Niệm. Đây không phải dâng mạng đến tay kẻ thù hay sao?
“Tôi không có!” Vũ Tuyết lo lắng hét lên: "Cậu ta tự ngã! Ở đây có CCTV mà!"
Nói xong lời này Vũ Tuyết đột nhiên nhớ tới những gì Cung Dịch đã nói với cô lúc trước.
Đúng vậy... CCTV rất hữu ích!
Nhưng đây là địa bàn của người ta!
Khốn kiếp!
Cô ta chỉ cho rằng tên ngốc này là fan của mình, mấy tháng nay cô t không ở cùng Cố Kiều Niệm, cho nên cô ta chưa từng nghĩ, nếu cậu ta không đứng ra bảo vệ mình thì sao?
“Tiểu Cổ, cậu không sao chứ?” Trợ lý vội vàng tiến lên đỡ Tiểu Cổ, nở nụ cười ranh mãnh.
Những thợ trang điểm này là người khó đối phó nhất Năm mươi phần trăm lời đàm tiếu trong làng giải trí phụ thuộc vào sự truyền tai nhau của những thợ trang điểm này.
Vũ Tuyết có tiếng trong giới bao năm qua, sợ rằng giờ cũng hết rồi!
“Đừng chạm vào tôi!” Tiểu Cổ lắc đầu cố nén ra hai hàng nước mắt.
"Cậu diễn cái gì vậy? Tôi đâu có đụng vào cậu!" Vũ Tuyết lo lắng giậm chân.
“Mọi người đang làm cái gì vậy?”
Đúng lúc này, giọng Cố Kiều Niệm vang lên.
Vũ Tuyết vô thức nhìn qua. Chu Chu nhìn thấy Vũ Tuyết ở cửa phòng thay đồ của họ, tim đập thình thịch.
Tiểu Cổ đã đợi họ trong phòng thay đồ. Vũ Tuyết này đứng đó làm gì vậy? Thật khó hiểu, cô ấy thực sự đoán không ra.
Đồ không biết xấu hổ, cô ta tới xúi giục Tiểu Cổ sao?
"Kiều Kiều ~" Tiểu Cổ đứng dậy, chạy ra ngoài, trốn ở sau lưng Cố Kiều Niệm.
“Làm sao vậy?” Cố Kiều Niệm trầm giọng hỏi, hai mắt đỏ bừng nhìn anh ấy, che má lại
Chu Chu kêu lên: "Cô ta đánh anh?" Sau khi kêu lên, Chu Chu trừng mắt nhìn Vũ Tuyết: "Chị Tuyết, chị mất trí rồi sao? Sao chị lại đánh Tiểu Cổ của chúng tôi? Anh ấy đã làm gì chị?"
“Tôi không đánh cậu ta! Đừng có vu khống!” Vũ Tuyết bênh vực bản thân.
Hiện giờ cô ta rất hối hận, ruột gan xanh lét. Đồng thời chuyện này cũng đã cho cô ta một bài học.
Cố Kiều Niệm bị một đám người vây quanh, không ai trong số họ dám lộn xộn!
Cố Kiều Niệm nhìn Tiểu Cổ.
Tiểu Cổ lắc đầu ngán ngẩm: "Không phải.... Chị ta không đánh tôi, không có thật mà..."
Cứ như vậy trong mắt mọi người nhìn thấy đều là Tiểu Cổ thật sự bị đánh nhưng là chịu nhục không dám nói ra.
“Cố Kiều Niệm, cô tìm đâu ra tên lưu manh này vậy!” Vũ Tuyết tức giận.
Cố Kiều Niệm lạnh lùng liếc nhìn Vũ Tuyết, sau đó kéo Tiểu Cổ vào phòng thay đồ.
"Chị Cố..." Trợ lý của Vũ Tuyết thay đổi vẻ kiêu ngạo ngày hôm qua, nở nụ cười cười.
Cố Kiều Niệm bỏ lại một chữ cũng không thèm nhìn bọn họ: “Cút.”
Chu Chu đi theo sau Cố Kiều Niệm và Tiểu Cổ, giống như tránh tà: “Đi đi, đừng đứng ở cửa phòng chúng tôi nữa, các người đáng vào mặt của Tiểu Cổ nhà chúng tôi thành như này, các người không xong với tôi đâu!”
Vũ Tuyết và trợ lý lui về phía sau, sau đó Chu Chu đóng sầm cửa phòng thay đồ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.