Chương trước
Chương sau
Cố Kiều Niệm không ngờ người tới lại là Vũ Tuyết.
Hai năm trước, khi đó Vũ Tuyết được xem là diễn viên thuộc hàng đỉnh lưu, ai ai cũng biết.
Nhưng mấy năm gần đây, bà ta đã chuyển hướng ra phía sau, dạy học sinh.
Vũ Tuyết khoảng chừng năm mươi tuổi.
Nhưng thoạt nhìn cũng chỉ tầm hơn ba mươi mà thôi, cho dù là trạng thái hay vóc dáng đều được giữ gìn rất tốt.
“Cô Vũ, ngưỡng một đã lâu.”
Đám người chạy tới bên cạnh, Cố Kiều Niệm cũng lễ phép chào hỏi Vũ Tuyết.
Vũ Tuyết cười dịu dàng: “Trước tôi có nghe nói, Kiều Niệm bên ngoài còn đẹp hơn cả trên ảnh, còn nghĩ trong ảnh đã là một mỹ nữ quyến rũ chết người, người thật còn xinh xắn đến mức nào nữa. Hôm nay cũng xem như đã được diện kiến, quả nhiên đẹp hơn trên ảnh.”
“So với phong thái của cô Vũ năm đó, tôi vẫn còn kém xa.” Đều là tâng bốc lẫn nhau, Cố Kiều Niệm: “Sau này mong sẽ được cô chỉ dạy nhiều hơn.”
Hàn huyên đôi ba câu ở trước cửa.
Mấy người nhanh chóng bước vào phòng ăn.
Vũ Tuyết rất khéo ăn khéo nói, lại khiến người khác cảm thấy thích, ăn xong một bữa cơm, chủ chế của đoàn làm phim cũng vô cùng hoà hợp với bà ta.
“Nghe nói, nam chính của đoàn mình là một cậu nhóc vô cùng đẹp trai đúng không?” Lúc kết thúc, Vũ Tuyết đột nhiên nhắc tới Cung Dịch.
Đạo diễn vô cùng thích Cung Dịch, Vũ Tuyết vừa nhắc tới, đạo diễn đã kiêu ngạo lên tiếng: “Cậu nhóc đó thật sự không tệ, không phải xuất thân từ khoa diễn xuất, thế nhưng diễn còn tốt hơn cả người xuất thân từ khoa, tương lai xán lạn.”
“Tôi chỉ thích những người mới đi lên như thế.” Vũ Tuyết cuòi trả lời: “Ngày mai khai máy, tôi sẽ đặc biệt tới xem một chút, để xem người mới mà đạo diễn nói tới mức như thế thật sự tốt đến mức nào.”
“Được đấy.” Đạo diễn sảng khoái đồng ý.
Cứ như thế, kết thúc bữa cơm.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Vũ Tuyết và Cố Kiều Niệm ngồi trên cùng một chiếc xe bảo mẫu.
Xe của Vũ Tuyết tới trước.
“Cô Vũ, hẹn gặp lại vào ngày mai.” Cố Kiều Niệm lễ phép nói.
Vũ Tuyết đột nhiên nhìn cô với ảnh mắt vô cùng kỳ quái: “Mấy cô gái hiện giờ đều rất giỏi che giấu bản chất của mình, giả vờ ngoan ngoãn.”
Cố Kiều Niệm: “…”
Vũ Tuyết cười một tiếng.
“Ngày mai gặp lại.”
Sau đó, Vũ Tuyết lên xe.
Sau khi lên xe, Vũ Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, sau đó lạnh lùng thu hồi tầm mắt.
Bà ta còn tưởng rằng Cố Kiều Niệm này là một nhân vật rất giỏi, bây giờ xem ra cũng không đến mức như thế.
Vũ Tuyết lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn wechat.
“Tôi đã vào đoàn làm phim, yên tâm, tôi sẽ giúp cô đòi lại những ấm ức cô đã chịu.”
Chu Chu lái xe tới.
Cũng không phải chiếc lái ngay từ lúc đầu.
Cố Kiều Niệm lên xe: “Chị tự hỏi sao cả ngày chẳng thấy em đâu, sau lại đổi xe?”
“Chiếc xe kia đột nhiên không khởi động được, cũng không biết bị gì nữa.” Chu Chu nhíu mày.
“Đột nhiên không khởi động được?”
“Tài xế vừa khởi động xe, xe đột nhiên bốc khói như bị đốt cháy vậy, nhưng may thay không ai bị thương cả.”
“Điều tra nguyên nhân một chút, cũng chỉ mới mu axe được mấy tháng, không được.” Cố Kiều Niệm dặn dò.
Chu Chu đáp lại một tiếng.
“Cô Vũ Tuyết thế nào?” Chu Chu hỏi: “Trước đây bà nội của em rất thích xem phim của bà ấy đóng, nhà em không có tivi, lúc rỗi rãnh bà ấy sẽ thường đến tiệm tạp hoá ở đầu thôn xem.”
“Bà ấy…”
Cố Kiều Niệm nghĩ tới câu nói bà ta nói trước lúc rời đi.
Sau đó rũ mắt xuống: “Rất tốt.”
“Đúng nhỉ, mọi người đều nói bà ấy rất tốt, nghiệp vụ cũng cao, hy vọng có thể hợp tác vui vẻ…” Chu Chu rất thích Vũ Tuyết.
Cố Kiều Niệm nhìn về phía Chu Chu.
Ừ…
Trước mắt có thể nói, người mà Chu Chu ngưỡng mộ dường như đã hoàn toàn sụp đổ trước mặt cô.
Lúc này… sẽ không bị Chu Chu gay gắt chứ?
“Nhìn em như thế làm gì?” Chu Chu nghi ngờ hỏi.
“Bà chủ Chu thật xinh đẹp, càng lúc càng đẹp!” Cố Kiều Niệm nói.
“Đột nhiên làm thế để làm gì, khen ngợi khiến em ngượng ngùng.” Gò má Chu Chu đúng thật có hơi đỏ.
Mặt Cố Kiều Niệm là nụ cười hiền hoà.
Quay lại chỗ ở.
Tư Hân Nhiễm vẫn còn đang học trong phòng.
Nghiêm Trình Thành đang cầm một tô mâm xôi ăn.
Mùi của quả mâm xôi này rất thơm, chỉ cần đứng ở cửa là có thể ngửi được hương vị ngọt ngào rồi.
“Cung Dịch trồng ở nông trường của cậu ấy, hái tươi, được vận chuyển tới Thành Đô theo đường hàng không, sau đó lại được vận chuyện thẳng tới đây.” Nghiêm Trình Thành nói.
Lúc này, Cung Dịch vừa từ trên lầu xuống.
Trước tiên anh ôm Cố Kiều Niệm một cái, sau đó lại xoa đầu cô: “Có thuận lợi không?”
Cố Kiều Niệm gật đầu một cái: “Đạo diễn của chúng ta lại tận dụng thời cơ khen ngợi cậu một trận đấy.”
“Phải không?” Trên mặt Cung Dịch viết đầy vẻ không có liên quan gì tới tôi: “Mấy ngày trước lúc chị bị bệnh, không phải nói muốn ăn mâm xôi sao? Tôi đã cho người chuyển tới một ít.”
Anh nói xong, tự mình đi tới nhà bếp, cầm lấy phần được lựa chọn kĩ nhất, ngon nhất ra ngoài.
Nghiêm Trình Thành lập tức nói với Cố Kiều Niệm: “Tôi và Cung Dịch đã quen biết nhau mười mấy năm, vào sinh ra tử, thế mà mấy quả mâm xôi bị hỏi, cậu ta chỉ cho tôi ăn mấy thứ bị dập do vận chuyển. Nói thật tôi chưa từng thấy một cậu ta như thế. Haizz, em trai một tay tôi cưng chiều chung quy lại vẫn là đã tính toán sai rồi.”
“Nếu cậu không muốn ăn thế cứ vứt đi đi.”
Có thể nói Cung Dịch chính là một sát thủ thê thảm.
Nghiêm Trình Thành ôm chặc cái tô trong tay.
“Cậu chủ Cung, tôi cầu xin cậu, hai người đi lên lầu ăn đi, tôi mệt mỏi rồi.” Chu Chu giơ tay.
“Mệt rồi?” Dường như Cung Dịch không hiểu.
Nhưng Cố Kiều Niệm hiểu.
“Lòng cô ấy mệt mỏi.” Cô cười nói, sau đó kéo Cung Dịch lên lầu.
Lúc đầu, Chu Chu muốn quay về phòng làm thêm giờ.
Nghiêm Trình Thành lại đưa cái tô cho cô ấy: “Không ăn sao?”
“Tôi không thích ăn cái này.” Chu Chu vừa nói, vẻ mặt nhăn nhó một chút: “Mấy chấm đen nhỏ nhỏ này trông như đang rỉ ra.”
Nghiêm Trình Thành: “…”
Cô ấy vừa nói như thế, anh ấy lại nhìn lại một chút, ừ… cũng chẳng phải rỉ ra sao?”
“Nghiêm…”
Chữ tổng giám đốc Nghiêm của Chu Chu đã đến mép rồi.
Ánh mắt Nghiêm Trình Thành hiện vẻ uy hiếp.
“Anh ăn ít một chút, coi chừng đau bụng đấy.”
Nói xong, Chu Chu giả vờ cười cười quay trở về phòng.
Nghiêm Trình Thành nhìn mấy quả mâm xôi trong tô, rồi lại nhìn phòng Chu Chu một chút, sau đó đứng dậy, gõ cửa phòng Tư Hân Nhiễm.
“Vẫn còn đang học đấy à?” Nghiêm Trình Thành hỏi.
“Ừm.” Tóc Tư Hân Nhiễm rối bời, cũng không biết đã vò bao nhiêu lần mới ra được cái đầu như thế.
“Anh Cung Dịch của em mua mâm xôi, ăn rất ngon, rửa sạch cho em rồi đấy.” Nghiêm Trình Thành nói.
“Nghiêm Trình Thành, sao anh tốt vậy?” Mặt Tư Hân Nhiễm nhanh chóng tràn đầy cảm động.
Nghiêm Trình Thành yêu thương cười một tiếng: “Là điều mà một người anh phải làm, ăn đi, ăn nhiều một chút, ăn xong lại tiếp tục học hành cho giỏi.”
“Sao hả!”
Nghiêm Trình Thành chuyển tô mâm xôi phỏng tay ra ngoài.
Ngân nga một bài hát và quay trở về phòng của anh ấy.
Trên lầu.
Chỗ mâm xôi nông trường Cung Dịch đưa tới đã được chọn lọc kỹ càng.
Trái lớn, dáng vẻ tiêu chuẩn, điều quan trọng nhất là mọng nước, ngọt ngào chạm đến trái tim con người.
Cố Kiề Niệm cắn một miếng.
Miệng đầy nước, cũng khiến tâm trạng của cô trở nên tốt hơn.
“Ăn ngon không?” Cung Dịch hỏi.
“Ăn ngon.”
Cố Kiều Niệm gật đầu, sau đó cầm một quả đưa tới bên mép Cung Dịch.
Cung Dịch không muốn quả này.
Cúi đầu xuống, hôn Cố Kiều Niệm, mút một chút, rồi lại buông cô ra.
Sau đó tán thành gật đầu một cái: “Ngọt thật.”
Cố Kiều Niệm phản ứng lại một chút.
Sau đó hai tai cô nhanh chóng đỏ lên.
“Cậu ăn được cái gì mà nói ngọt?” Cô lầm bầm một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.