Chương trước
Chương sau
Nghiêm Trình Thành và Tư Hân Nhiễm đánh nhau cũng không phải chuyện lạ gì.
Có đôi khi hai người cãi nhau rung trời trước mặt Cung Dịch, Cung Dịch cũng chán không muốn nhìn thẳng hai người bọn họ nữa.
Hôm nay thì ngược lại.
Vì để lấy lòng cục cưng của mình, anh phải làm người phân xử.
Tư Hân Nhiễm nhìn Cung Dịch, giống như đang nhìn một kẻ phản bội.
“Làm phiền em rồi.” Cố Kiều Niệm cười híp mắt nói.
Cung Dịch cũng cười cười: “Chỉ là tiện tay mà thôi, chị đi nhanh đi, về sớm một chút, trong kịch bản có vài chỗ em không hiểu, còn chờ chị về dạy.”
“Được rồi.”
Sau đó Cố Kiều Niệm rời đi.
Chu Chu đi bên cạnh cô, tấm tắc cảm khái: “Hai người các em, ngày nào cũng phát đường nhiều thêm chút nữa, chắc chị chẳng cần ăn cơm đâu! Từ nay về sau cứ ăn cơm chó là no thôi!”
“Vậy thì tốt rồi, tiết kiệm được một khẩu phần lương thực.” Cố Kiều Niệm nhàn nhã nói tiếp lời.
Chu Chu: “…”
Hai người tới bệnh viện ở trấn trên, vừa lúc gặp được trợ lý đang chuẩn bị thủ tục cho thầy Triệu.
“Cô Cố, sao cô lại tới đây?”
Đối phương nhìn thấy Cố Kiều Niệm thì rất kinh ngạc.
Có lẽ là trợ lý quá sợ hãi, hai mắt sưng vù lên vì khóc nhiều.
“Thầy thế nào rồi?” Cố Kiều Niệm ôn hòa hỏi.
“Còn đang hôn mê.” Trợ lý lau nước mắt: “Đều do tôi không tốt, đưa cho thầy ấy ăn nhầm khoai tây đã nảy mầm, cô Cố, nếu bây giờ thầy ấy thật sự xảy ra chuyện gì không hay thì phải làm sao bây giờ!”
“Đừng lo lắng.” Cố Kiều Niệm trấn an: “Máy bay về thủ đô đã được sắp xếp xong xuôi hết chưa? Bệnh viện bên đó thì sao?”
“Tất cả đã được chuẩn bị xong, chỉ là người ta nói thầy cũng lớn tuổi rồi, bây giờ còn hôn mê… Quãng đường này sợ là cũng nguy hiểm.”
Chu Chu cau mày.
Khoai tây nảy mầm là có độc, từ nhỏ cô ấy đã biết điều này.
Ở chỗ cô ấy, một số gia đình còn coi món khoai tây nảy mầm này như đồ ăn chính.
Lúc còn nhỏ cô ấy đã nghe nói, có mấy nhà vì ăn khoai tây nảy mầm mà chết mất sáu người, lớn nhất là ông cụ của nhà đó và đứa cháu trai.
Một lát sau, Cố Kiều Niệm đã nhìn thấy thầy Triệu đang hôn mê, trông anh vô cùng tiều tụy, nhìn thấy vậy khiến cho người khác phải đau lòng.
“Cô Cố, thầy Triệu của chúng tôi không thể tiếp tục quay bộ phim này được nữa, bên đoàn làm phim đã đề cử một vị diễn viên gạo cội khác. Cô cứ yên tâm, sau khi thầy Triệu tỉnh lại, chúng tôi sẽ nhắn lại cho thầy ấy là cô đã đến thăm.”
Trợ lý vừa khóc vừa nói.
Chuyện ốm đau, Cố Kiều Niệm cũng lực bất tòng tâm.
Cô để lại phương thức liên lạc cho trợ lý, để khi nào cần giúp gì thì trợ lý cứ gọi thẳng cho cô, sau đó Cố Kiều Niệm và Chu Chu rời khỏi bệnh viện.
Đến bãi đỗ xe, Cố Kiều Niệm vừa định lên xe thì nghe thấy tiếng người bàn tán.
“Hôm qua chó già Đàm bị Cung Dịch đụng ngã vào trong nước, anh nghe chuyện này chưa?”
“Đương nhiên là rồi, chó già Đàm đó tức giận đến mức chửi đổng luôn, ôi trời, tiếc là tôi không có ở đó, bỏ lỡ một thời điểm vui vẻ sảng khoái như thế.”
“Ai mà không tiếc chứ? Tên khốn đó ngày nào cũng đi hóng tin tức để tát nước bẩn lên người người ta, lần này Cung Dịch đúng là ánh sáng của mọi người!”
Đây cũng là hai phóng viên biết được chuyện đoàn phim Phượng Hoàn có diễn viên bị ngộ độc thực phẩm, bọn họ đang núp ngoài bệnh viện vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm.
Cố Kiều Niệm nhìn về phía Chu Chu, Chu Chu lắc đầu tỏ vẻ không biết.
“Với cái tính cách của anh ta, chắc là đã về nhà, thức suốt đêm để viết bài báo bôi đen Cung Dịch đi? Giờ đã là buổi trưa rồi sao còn chưa thấy xuất hiện?”
“Anh không xem tin tức gì à? Tối hôm qua, tài khoản của chó già bị một kẻ khả nghi hack mất, giờ bay tài khoản rồi còn đâu!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.