Có câu gieo gió gặt bão.
Vào rạng sáng Cố Đức Hạo đã được đưa đến bệnh viện trực thuộc tập đoàn tài chính của Cung Dịch ở thành phố Dung.
Khi đó, Cố Đức Hạo đã hơi sốt, sau đó được bác sĩ điều trị hạ sốt.
Vì yêu cầu của Cung Dịch rất đơn giản, cho dù Cố Đức Hạo sống như thế nào, giữ lại một hơi thở, có thể làm ông ta cảm thấy đau khổ là được. Vậy nên bác sĩ và y tá châm cứu xong thì không quan tâm nữa.
Nhưng tới giữa trưa, cơn sốt của Cố Đức Hạo không giảm bớt, ngược lại còn nặng hơn. Không chỉ vậy, những vết bầm tím do bị đánh trên người ông ta còn có hiện tượng thối rữa.
Đến buổi chiều tình hình càng lúc càng nghiêm trọng.
Người trông coi Cố Đức Hạo trong bệnh viện lập tức thông báo cho Khôi Kiệt.
Lúc Khôi Kiệt chuẩn bị nói cho Cung Dịch thì Cung Dịch cũng nhận được điện thoại của bệnh viện.
“Ngoài thối rữa còn có tình trạng nào khác không?” Cung Dịch hỏi.
“Có vài đốm màu nâu đỏ trên vùng da ở gáy.”
Cung Dịch nghe xong thì cười lạnh. Nếu anh đoán không sai thì Cố Đức Hạo đã bị nhiễm một loại virus tương tự như virus xác sống.
Năm đó, sau khi ông ta gϊếŧ người đã trực tiếp ném thi thể vào trong hố sâu.
Chỗ hố sâu đó vốn đã ít ánh sáng mặt trời, hơn nữa còn nằm trong khe núi dễ bị nước vào.
Vùng đất còn là một nơi nóng ẩm, đủ mọi yếu tố xếp chồng lên nhau, khe núi đó thật sự là một nơi hoàn hảo để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-bao-thu-cua-anh-hau-trung-sinh/918635/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.