Sau bữa ăn sáng.
Cố Kiều Niệm và Cung Dịch cùng trở về phòng ngủ.
Lần này Cung Dịch có phòng riêng của mình.
Thế nhưng bạn sẽ không đỡ nổi cậu chủ Cung kiếm cớ và chơi xấu.
Lý do lần này chính là…
“Chị vẫn chưa hết bệnh, tôi phải trông nom chị.”
Tóm lại.
Ngày đầu tiên sau khi đến chỗ ở mới, Cung Dịch thành công chiếm được nửa giường bên kia của Cố Kiều Niệm.
Hơn nữa trước khi ngủ còn suy nghĩ.
Có cần phải đặt một cây đuốc bên phòng bên kia không, tạo một sự bất ngờ, như thế anh lập tức có thể sống khoẻ cả đời. Nửa tháng tiếp theo anh sẽ là người không có phòng để ở, đương nhiên có thể đàng hoàng tiếp tục canh giữ ở nửa giường còn lại này.
Ừ…
Phải phòng thủ.
Chỗ này còn lạnh hơn chỗ ở trên nữa.
Ngủ một mình sẽ bị chết rét.
Lúc Cung Dịch nghĩ như thế.
Cố Kiều Niệm đột nhiên mở miệng: “Cung Dịch, có chuyện này, không phải chúng ta đã quên rồi?”
Cung Dịch mở mắng.
Cố Kiều Niệm nhắc tới như thế, anh cũng đã nhớ ra rồi.
Loạn lạc một ngày một đêm, Cung Dịch thật sự không có ý khác.
Anh nhìn về phía Cố Kiều Niệm: “Chị muốn nói việc người của tôi đưa Cố Đức Hảo gặp phải Khôi Kiệt đúng không?”
Cố Kiều Niệm cũng nhìn anh: “Cậu định sau khi tìm được sẽ nói cho tôi nghe, hay là có ý định không nói cho tôi biết luôn?”
Cung Dịch khẽ hôn lên môi Cố Kiều Niệm: “Tôi vẫn luôn suy nghĩ, mình nên nói thế nào với chị mới phải.”
Cố Kiều Niệm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-bao-thu-cua-anh-hau-trung-sinh/918612/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.