Chương trước
Chương sau
Cô nói xong.
Cung Dịch không nói gì cả.
Cố Kiều Niệm hơi thắc mắc, nhìn về phía anh.
Trước khi cô kịp nhìn rõ biểu cảm của Cung Dịch, anh đã vươn cánh tay dài ra, đóng cửa “uỳnh” một tiếng, tắt hết điện trong phòng.
Cố Kiều Niệm: “???”
Đang nói chuyện bình thường mà, sao bỗng nhiên lại dỗi rồi.
Sau đó, Cung Dịch không nói câu nào, gồng sức hôn ghì lấy Cố Kiều Niệm trong bóng tối.
Lực của anh... không đến mức khiến Cố Kiều Niệm khó chịu.
Nhưng cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng bạn nhỏ Cung Dịch đang vô cùng bất mãn.
Cô muốn hỏi anh làm sao thế nhưng Cung Dịch hôn cô, hôn đến mức cô không có cơ hội nói.
Mãi lúc sau, nụ hôn mạnh mẽ, cuồng nhiệt mới kết thúc.
Cố Kiều Niệm thở hổn hển, đúng lúc định hỏi tại sao đột nhiên anh lại tức giận.
Bình thường, Cung Dịch cũng sẽ tranh giành cô với Tư Hân Nhiễm.
Nhưng, Cố Kiều Niệm chỉ coi đó như một trò đùa vui vẻ, không ngờ anh thật sự ghen với cô ta.
Tư Hân Nhiễm là con gái mà.
Trước mắt, cô ta vẫn thích đàn ông.
Mà lúc này Cung Dịch thật sự không vui.
Hiển nhiên, cô không nghĩ cho Tư Hân Nhiễm.
Thế nhưng, vẫn như cũ, không để cô kịp mở lời, Cung Dịch bỗng lật người cô lại, vén gấu áo ngủ của cô lên.
Cố Kiều Niệm giật nảy người.
Cô nghĩ là anh kiềm chế nhiều ngày như vậy, nay không nhịn được nữa rồi.
Không nhịn được cũng không sao.
Nhưng mai còn phải quay phim, bây giờ cũng khá muộn rồi.
Anh cũng không phải người có thể làm xong trong một chốc một lát.
“Cung Dịch, cậu đừng…”
Cố Kiều Niệm vừa mở lời, Cung Dịch đã cắn một phát vào vùng hõm cổ của cô.
Nhưng không hề đau.
Chỉ hơi tê...
Nhưng, trên lưng Cố Kiều Niệm có một công tắc thần bí.
Cung Dịch vừa cắn xong, cô lập tức cảm thấy sức lực của mình đã bị rút cạn trong nháy mắt.
Cung Dịch quá hiểu điều này ở cô.
Làm như vậy chẳng phải là cố tình hay sao?
“Thằng nhóc chết tiệt! Tôi chọc tức cậu à?” Cố Kiều Niệm đẩy anh ra trong bất lực.
Cung Dịch nhả ra, sau đó đầu lưỡi anh hệt như một con quái vật nhỏ liếm lên vết cắn và dấu răng anh để lại.
Cố Kiều Niệm: “...”
Thật là sắp điên rồi!
“Chị chọc tức tôi rồi đấy.” Cung Dịch nói.
Nói rồi, anh vén gấu áo của cô xuống, đặt tay lên chỗ vừa cắn, xoa bóp nhẹ nhàng.
“Chọc tức tôi!”
Nhấn mạnh một lần nữa.
Nhìn dáng vẻ làm mình làm mẩy của anh, Cố Kiều Niệm dở khóc dở cười.
“Cậu bắt nạt tôi mà cậu lại thấy tủi thân hả?”
Cung Dịch không nói gì, anh đưa tay lên, ôm lấy eo Cố Kiều Niệm, chóp mũi cọ vào cổ cô, nhẹ nhàng hôn.
Đã dính người lại còn tủi thân.
“Cậu nói xem, tôi làm gì cậu nào?” Cố Kiều Niệm xoa tai anh.
“Đừng quan tâm Tư Hân Nhiễm như vậy nữa.” Cung Dịch nói nghiêm túc: “Tôi không thích.”
Cố Kiều Niệm: “???”
“Chính vì việc này?”
“Ừ.” Cung Dịch ôm chặt lấy Cố Kiều Niệm: “Tôi thấy em ấy rất có vấn đề, nhìn thấy chị là chỉ muốn dính lấy.”
Anh nói một cách rất nghiêm túc.
“Cậu ghen với Tư Hân Nhiễm à?” Cố Kiều Niệm bật cười.
Cung Dịch không nói gì.
Anh rất tức giận, cúi xuống cắn vào vành tai Cố Kiều Niệm.
Tâm hồn nhỏ bé của Cố Kiều Niệm run lên.
Con sói con này, làm gì có chuyện anh đang cắn cô cho hả giận chứ, rõ ràng là đang cố tình câu hồn cô mà.
Nếu nói nghiêm túc thì có lẽ đây cũng là lần đầu tiên trong đời Cố Kiều Niệm nhìn thấy tính chiếm hữu vô lý của Cung Dịch.
Theo lý thuyết, với tính cách chống đối xã hội của anh, bản năng sẽ khiến cho Cung Dịch có tính chiếm hữu mạnh mẽ, nhưng trong lúc hai người bọn họ qua lại và ở bên nhau, Cung Dịch hầu như không hạn chế cô làm bất cứ điều gì.
Đôi khi Cố Kiều Niệm cũng có thể mơ hồ nhận ra Cung Dịch đang kìm chế ham muốn kiểm soát và dục vọng chiếm hữu của mình.
Ví dụ như chuyện cô bị thương vì đeo dây cáp đóng phim diễn cảnh võ thuật lần này.
Mỗi lần Cung Dịch nhìn chằm chằm vào vết bầm tím của cô nhưng im lặng không nói gì, đó là lúc anh đang phải nhẫn nhịn kìm chế.
Nhưng về tính chiếm hữu và ghen tuông trong chuyện lần này, Cố Kiều Niệm suy nghĩ một lúc, cô quyết định vẫn phải hướng dẫn chính xác cho Cung Dịch.
Nếu không thì hôm nay là Tư Hân Nhiễm, ngày mai biết đâu sẽ là Chu Chu?
“Ngoan nào, cách tôi đối xử với cậu không bao giờ giống với bất kỳ ai khác mà.” Cố Kiều Niệm ghé sát vào tai Cung Dịch, khẽ hôn và nói với anh: “Tôi có thể quan tâm để ý đến rất nhiều người, nhưng một khi những người này xung đột hay gây bất lợi cho cậu, cậu sẽ luôn là sự lựa chọn đầu tiên không hề do dự của tôi.”
Đúng, chỉ cần một câu như vậy, thế là xong.
Ngay lập tức Cung Dịch được dỗ dành.
Sau này Chu Chu cũng nói với Bánh Bao Nhỏ của gia đình Cung Dịch rằng: “Cha của con là tên phiền toái số một thế giới, nhưng mà đồng thời cũng là tên dễ bị dỗ ngon dỗ ngọt có một không hai nhất trần đời.”
Đôi mắt to của Bánh Bao Nhỏ lấp lánh như sao: “Cha con là tốt nhất, cha con lợi hại nhất!”
Nhưng đây là cuộc nói chuyện diễn ra sau này, đến lúc đó rồi bàn đến.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Như thường lệ, Cố Kiều Niệm đi ra ngoài trước Cung Dịch.
Cung Dịch ngồi trong phòng ăn, xem báo cáo tài chính của tập đoàn trong quý mới.
Tư Hân Nhiễm vừa ngâm nga một bài hát vừa đi xuống tầng dưới.
Nhìn thấy Cung Dịch, cô ta còn giơ tay chào với vẻ dễ thương: “Anh Cung Dịch, anh chưa đến trường quay à?”
Cung Dịch liếc nhìn Tư Hân Nhiễm một cái rồi tiếp tục đọc báo cáo tài chính, hoàn toàn phớt lờ cô ta.
“Bữa sáng đâu rồi?”
Tư Hân Nhiễm liếc nhìn khắp xung quanh.
Vốn dĩ bữa sáng thịnh soạn mà cô ta có thể thấy hàng ngày khi thức dậy, bây giờ chỉ còn lại vài lát bánh mì, một hộp sữa và một quả trứng gà luộc.
“Không phải nó đang ở ngay trước mắt em sao?”
“Là chỗ này?” Tư Hân Nhiễm tròn mắt hỏi lại.
Sau đó, ngay lập tức bộ não nhỏ bé thông minh của cô ta đã hiểu ra điều gì đó.
“Không phải em lo lắng đến mức không làm được gì sao? Đó là lý do khiến em phải gõ cửa. Thế mà tại sao anh lại không cho em ăn chứ?”
Đương nhiên Cung Dịch “không nghe thấy gì cả”.
Tư Hân Nhiễm bắt đầu giả vờ khóc lóc: “Cung Dịch, em mới mười sáu tuổi, anh không cho em ăn, hành vi này rõ ràng là ngược đãi trẻ em!”
Cung Dịch: “Ừm…”
Tư Hân Nhiễm: “...”
“Được rồi! Em sẽ nói với Cố Kiều Niệm! Em sẽ nói rằng anh đã ngược đãi em!” Tư Hân Nhiễm nghiến răng.
Cung Dịch dường như đang đợi câu này.
Anh cất điện thoại đi, sau đó đứng lên.
Tư Hân Nhiễm giật mình, ngay lập tức chạy qua bàn ngay lập tức: “Cô của em đang ở đây... anh... anh... đừng làm em sợ!”
“Em cứ đi nói với cô ấy.” Cung Dịch cụp mi xuống, sau đó chỉnh lại ống tay áo, nói: “Dù sao thì cô ấy cũng sẽ không chọn em đâu.”
Tư Hân Nhiễm: “Gì cơ?”
Cung Dịch rời đi ngay sau đó.
Tư Hân Nhiễm: “...”
Cái quái gì thế!
Mới sáng sớm, anh ấy đã đứng đó tỏ vẻ kiêu ngạo một cách khó hiểu để làm gì?
Tư Hân Nhiễm rất tức giận.
Cô ta giật lấy chiếc bánh mì, cắn một miếng đã hết hơn nửa lát.
Chà... Mùi vị cũng thơm ghê nhỉ?
Sau khi ăn sáng, Tư Hân Nhiễm còn đang chuẩn bị lo lắng thì tin dữ đã truyền đến.
“Vào lúc tám giờ sáng ngày mười chín, tập đoàn tài chính nổi tiếng Sáng Thế Kỷ chính thức thông báo với công chúng rằng Phó chủ tịch Tư Bắc đã bị miễn nhiệm tất cả các chức vụ trong Sáng Thế Kỷ, đồng thời ngài Tư Bắc cũng bị gạch tên khỏi vị trí Chủ tịch của đại hội cổ đông, mất đi quyền thừa kế đối với Sáng Thế Kỷ. Tập đoàn này cũng tuyên bố rằng trong tương lai, mọi công việc của ngài Tư Bắc cũng không liên quan gì đến tập đoàn Sáng Thế Kỷ.”
Ngay khi nhìn thấy bản tin, Tư Hân Nhiễm lập tức cúi đầu xuống.
Mặc dù đêm qua Cố Kiều Niệm đã cảnh báo trước với cô ta, nhưng khi chuyện này thực sự xảy ra, cô ta vẫn cảm thấy xót thương cho anh trai mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.