Chương trước
Chương sau
Dỗ Cung Dịch mấy câu xong, Cố Kiều Niệm và Cung Dịch một trước một sau đi xuống dưới sảnh, chuẩn bị ăn liên hoan với mọi người.
Bầu trời ở đây đã tối đen.
Cố Kiều Niệm đi xuống dưới sảnh, nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, không hiểu vì sao trong lòng cô vẫn thấy hoảng hốt.
Bầu trời phía tây Tứ Xuyên bất kể là ngày hay đêm đều có màu rất đậm, bây giờ trời tối, sắc trời đen chẳng khác gì mực tàu.
Cảm giác hoảng hốt lúc này không giống buổi trưa, khi cô biết bố mẹ mình thật sự sẽ bị người khác hãm hại.
Mà bây giờ, Cố Kiều Niệm cảm thấy rằng, sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Lúc xuống dưới sảnh, Cố Kiều Niệm có hỏi vệ sĩ ở dưới đó một câu: “Anh này, lúc nãy Cung Dịch có dẫn theo vệ sĩ của mình đi cùng không?”
“Cố tiểu thư, anh Cung đi tới chỗ nào cũng có đội vệ sĩ đi theo tới đó, xin cô hãy yên tâm.”
Cố Kiều Niệm vẫn lo lắng.
“Tối hôm nay, phải kiểm tra hết đồ ăn, đồ dùng của Cung Dịch thật cẩn thận, cả những nơi cậu ấy sẽ đến, nhất là phương tiện giao thông nữa.” Cố Kiều Niệm dặn dò.
“Vâng.” Vệ sĩ gật đầu.
Những việc này vốn là điều mà vệ sĩ của Cung Dịch vẫn luôn làm.
Đây là chuyện mà trước khi ông cụ Cung qua đời đã dặn dò bọn họ.
Ông ấy đưa hết toàn bộ tài sản của mình cho Cung Dịch tiếp quản, coi như vừa là bảo vệ, cũng là mối nguy hiểm rất lớn với Cung Dịch.
Đám người ctd đều kiêng dè Cung Dịch vì số tài sản anh đang nắm trong tay, cũng có thể vì số di sản ấy mà hãm hại anh.
Lúc ra đến khu vực chờ cho khách, Cố Kiều Niệm liếc mắt một cái đã thấy các thành viên của đoàn làm phim Mưu kế Phượng Hoàng đang ngồi đó chờ.
Cố Kiều Niệm vừa định đi qua thì đằng sau đột nhiên có người gọi cô.
Cô vô thức quay đầu lại, một người ăn mặc còn diêm dúa hơn cả tổng giám đốc Nghiêm đang chỉ tay về phía cô: “Quả nhiên là Cố Kiều Niệm.”
Người đàn ông này đeo một cái đồng hồ vàng to đùng cùng với vòng hạt, tính cách đặc thù vô cùng rõ ràng, Cố Kiều Niệm dám chắc mình chưa thấy anh ta bao giờ.
“Tôi là người hâm mộ của cô! Cũng là người có tền ở chỗ này!” Người đàn ông kia tháo kính xuống: “Tôi biết cô quay phim ở đây, cho nên cố tình tới thử vận may xem thế nào. Cô đang định đi ăn cơm à? Đúng lúc quá, đã trùng hợp như vậy thì để anh đây mời cô đi ăn cơm nhé?”
Người đàn ông nói chuyện với giọng điệu rất suồng sã, ánh mắt nhìn Cố Kiều Niệm cũng không có ý tốt.
Cố Kiều Niệm không tỏ vẻ gì cả, quay đầu đi thẳng.
Tên nhà giàu kia sửng sốt trong chốc lát, sau đó đuổi theo, định ngăn Cố Kiều Niệm lại.
Vệ sĩ lập tức đẩy anh ta sang một bên: “Anh bạn, hiện tại là thời gian riêng của cô Cố đây, mong anh không quấy rầy.”
“Ông đây tìm cô ta thì liên quan gì đến cậu?” Người đàn ông mở miệng ồn ào quát mắng.
Tất cả những người ở trong sảnh đều hướng ánh mắt về phía họ.
Thật khéo, đúng lúc này Cung Dịch cũng vừa đi ra khỏi thang máy.
“Cố Kiều Niệm, cô coi thường tôi, không cho tôi mặt mũi đúng không?” Người đàn ông kia hét lên với Cố Kiều Niệm.
“Tốt nhất cô nên đi hỏi thăm mọi người xem họ Bưu đây là người như thế nào? Tôi cho cô thể diện mà cô lại chê ngoại hình của tôi à?”
Nhân viên của đoàn làm phim bật dậy chạy tới.
“Làm sao vậy, có chuyện gì thế?”
“Làm sao ấy hả? Có người chê ông đây! Ông đây đi từ phương xa tới mời cô ta ăn cơm, mà cô ta lại thẳng thừng chê bai ông đây xấu!” Họ Bưu kia trợn mắt mắng.
“Ồn ào cái gì?”
Một tiếng chất vấn ôn hòa vang lên, mọi người thấy Cung Dịch xuất hiện.
Hiển nhiên là họ Bưu kia không biết Cung Dịch, thấy anh còn trẻ, nên không thèm để vào trong mắt: “Thằng nhãi ẻo lả từ đâu tới vậy, chỗ này không có chuyện của mày!”
Cung Dịch lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Họ Bưu?”
“Đúng! Ông đây chính là họ Bưu mà mày nói đấy!”1
“Chưa nghe tên bao giờ.” Cung Dịch thu hồi tầm mắt: “Cô Cố có cần báo cảnh sát giúp không?”
“Cậu xem rồi làm đi.” Cố Kiều Niệm nói xong quay người đi thẳng tới chỗ đoàn làm phim.
Cung Dịch nhướng mày.
“Báo cảnh sát? Thằng nhãi, mày dọa ai thế?” Họ Bưu kia nổi giận.
Buổi chiều anh ta có uống chút rượu, bây giờ mùi rượu vẫn còn phảng phất trong không khí.
Nghe nói có một nữ minh tinh xinh đẹp quay phim ở khu vực này, anh ta còn khoe khoang với bạn bè rằng mình có thể mời nữ minh tinh đó đi ăn cơm một bữa.
Ai ngờ rằng đám bạn bè của anh ta quá nhiệt tình, còn cá xem anh ta có làm được hay không.
Lúc đó anh ta không rút lại lời nói được nữa. Nghĩ lại, dù sao anh ta cũng là người có tiếng nói ở cái chỗ này, ai cũng phải nể mặt anh ta mấy phần, mà bây giờ không mời nổi một nữ minh tinh đi ăn cơm, thì sau này anh ta làm gì còn mặt mũi ở chỗ này nữa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.