Cố Kiều Niệm là một người rất nguyên tắc. Những chuyện nhỏ như việc trả thù này, cô có những nguyên tắc rất rõ ràng. Nói một cách đơn giản đó chính là gậy ông đập lưng ông.
Thói đời ngày nay, kẻ khốn nạn như tên lưu manh đó cũng không quá nhiều. Cao Nhã có thể làm điều đó, Cố Kiều Niệm còn có thể làm tốt hơn, càng trót lọt hơn. Đến lúc đó ngay cả khi Cao Nhã tới kêu la, cô chỉ cần trả lại nguyên vẹn lời nói của cô ta là được: "Cô có bằng chứng không?"
Xem cuối cùng ai sẽ là người bị suy sụp.
Một lúc sau, xe bảo mẫu do ban tổ chức chuẩn bị đã đến, cũng may là xe to có bảy chỗ ngồi vừa đủ cho Cố Kiều Niệm, Chu Chu và vệ sĩ của cô, chỉ là hơi chật chội một chút.
Lần rắc rối này đã giải quyết xong.
Khi Cố Kiều Niệm đi ra ngoài, bên ngoài đã bị tắc đường không thể đi được.
Mãi mới đi ra khỏi đó thì đã hơn mười hai giờ.
Cố Kiều Niệm gửi cho Cung Dịch một tin nhắn wechat dỗ anh đi ngủ trước.
Cung Dịch trả lời: "Ừm, chị cứ đi từ từ đừng vội, trên đường an toàn là trên hết."
Cố Kiều Niệm đành chịu. Cô biết chắc chắn Cung Dịch phải chờ cô quay trở về mới ngủ được.
Cũng may là sau khi đi qua đoạn đường bị ùn tắc thì đường đã thông thoáng rồi. Nhưng khi thời gian dần trôi qua, Cố Kiều Niệm nhận thấy có điều gì đó không ổn. Cô sống ở trung tâm thành phố, trên đường phải càng ngày càng sầm uất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-bao-thu-cua-anh-hau-trung-sinh/918520/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.