Chương trước
Chương sau
Trương Ngọc Mai choáng váng. Niềm vui của vụ thu hoạch vừa rồi trong nháy mắt đã biến mất không còn sót lại chút nào.
"Hợp đồng... Hợp đồng..." Bà ta ấp úng một lúc lâu.
Trong lòng Cố Thiến Thiến hiểu rõ: "Mẹ đưa cho Hoàn Ảnh rồi đúng không?"
Trương Ngọc Mai khó khăn gật đầu.
Người ta có thể cầm tám trăm triệu tới cửa, chỉ muốn mấy tờ giấy rách như vậy mà một lần đã thanh toán hết, bà ta có thể không cho sao?
Cố Thiến Thiến tức giận đến mức quay đầu bỏ đi.
Cô ta tưởng rằng lần này có thể xoay chuyển một ván khiến Cố Kiều Niệm một phen nước sôi lửa bỏng! Ai ngờ Trương Ngọc Mai lại làm việc ngu ngốc này.
Thâm chí Cố Kiều Niệm còn không chiến mà thắng!
“Thiến Thiến! Thiến Thiến, con đừng đi! "Trương Ngọc Mai giữ chặt Cố Thiến Thiến: "Chuyện này có lẽ không tệ như con nghĩ đâu, Hoàn Ảnh mua hợp đồng kia, mẹ thấy là có ý nhắm vào Cố Kiều Niệm. Hoàn Ảnh và cô ta còn có hợp tác, theo mẹ đoán tạm thời sẽ mọi chuyện sẽ chưa bung bét ra đâu. Đợi đến khi mọi chuyện thật sự vỡ lở, lúc ấy mẹ con chúng ta đã cầm tiền cao chạy xa bay từ lâu rồi!”
Tuy rằng Cố Thiến Thiến trách móc gay gắt như vậy, nhưng đối mặt với sức hấp dẫn của tám trăm triệu, cô ta cũng không thể không dao động.
Trương Ngọc Mai nói lời này cũng có lý. Hoàn Ảnh mua lại hợp đồng này là có mục đích gì, tạm thời cô ta cũng không rõ lắm.
Nhưng... Trương Ngọc Mai nói đúng, chỉ cần mẹ con bọn họ cầm tiền rồi chạy thật nhanh, tám trăm triệu cũng đủ để bọn họ ra nước ngoài, thay đổi bộ dạng khác, lần nữa bắt đầu lại từ đầu.
"Cố Kiều Niệm tâm cơ sâu như vậy, nhất định sẽ không để chuyện này kéo dài quá lâu." Cố Thiến Thiến trầm giọng nói: "Bây giờ phải mua vé máy bay luôn, cầm theo tiền lập tức xuất cảnh! ”
Hiện tại còn chưa đầy hai mươi tư tiếng kể từ khi Trương Ngọc Mai và Hoàn Ảnh ký hợp đồng. Nếu Cố Kiều Niệm có biện pháp chứng minh hợp đồng là giả, cũng sẽ không trì trệ đến tận bây giờ mà không lên tiếng.
Lúc này vẫn là thời gian chạy trốn tốt nhất.
Chờ cho đến khi họ ra nước ngoài rồi, Cố Kiều Niệm và Hoàn Ảnh có tài cán to lớn thế nào cũng đừng hòng bắt được mẹ con bọn họ!
Đúng vậy! Hai mẹ con họ hoàn toàn không muốn trả lại tám trăm triệu.
Tiền đã vào túi mình, có lý nào lại móc ra chứ?
Trương Ngọc Mai nhanh chóng thu dọn đồ đạc cùng Cố Thiến Thiến đi thẳng đến sân bay.
Tuy nhiên... Cố Thiến Thiến lại không biết, thời gian chạy trốn tốt nhất mà cô ta dự đoán vốn dĩ không hề tồn tại.
Khi hai người đến sân bay, đang làm thủ tục tại quầy, họ được thông báo: "Xin lỗi, hai vị đã bị hạn chế xuất cảnh."
"Tại sao?" Dựa vào cái gì? Tôi có phạm luật gì đâu? Trương Ngọc Mai kích động hỏi.
"Bên này cho thấy, cách đây không lâu tập đoàn Hoàn Ảnh đã đệ đơn xin cấm với các cơ quan chức năng có liên quan, chúng tôi chỉ làm theo lệnh cấm, quy tắc cụ thể hãng hàng không chúng tôi không rõ lắm."
"Hoàn Ảnh?" Trong lòng Cố Thiến Thiến rơi lộp bộp.
Hình như có gì đó sai sai...
Nếu Hoàn Ảnh nhắm tới Cố Kiều Niệm, vậy tại sao đơn xin cấm hai mẹ con họ lại được đưa ra nhanh như vậy?
Cố Thiến Thiến thông minh nên ngay lập tức nhận ra điều gì đó. Hai người vẫn cảm thấy Hoàn Ảnh đang nhắm tới Cố Kiều Niệm, nhưng không ngờ rằng thực ra là Hoàn Ảnh đang giúp đỡ Cố Kiều Niệm...
Mặt mày hai mẹ con cô ta xám ngoét trở lại xe taxi.
"Chẳng lẽ Hoàn Ảnh lại phát hiện nhanh như vậy?" Tay Trương Ngọc Mai run lẩy bẩy.
“Không phải bây giờ mới phát hiện, mà ngay từ đầu bọn họ đã biết hợp đồng này có vấn đề!” Cố Thiến Thiến lại nói: "Lập tức liên lạc với người bên Hoàn Ảnh, xin lỗi nhận tội rồi trả lại tiền!”
"Trả lại?"
Mặt Trương Ngọc Mai viết hai chữ không muốn.
"Mẹ, mẹ nghĩ vì sao Hoàn Ảnh không cho chúng ta xuất cảnh? Tiếp theo, nếu họ đi giám định hợp đồng đó, xác định rằng hợp đồng này là giả, bọn họ sẽ báo cảnh sát là chúng ta lừa đảo!” Rốt cuộc Cố Thiến Thiến đã hiểu được ý đồ của Hoàn Ảnh.
“Vậy mẹ sẽ đưa hết tiền cho con, để mình mẹ ngồi tù là được!”
Trương Ngọc Mai cắn chết cũng không muốn trả lại tiền.
Bà ta vừa nói vừa mở điện thoại di động, muốn đặt lịch chuyển tiền.
Nhưng... khi kiểm tra tài khoản ngân hàng, bà ta mới phát hiện ra tài khoản của mình đã bị đóng băng. Không chỉ riêng tài khoản này mà tất cả các tài khoản dưới tên của Trương Ngọc Mai đều bị đóng băng.
Trương Ngọc Mai bắt đầu hoảng loạn, bà ta lập tức nói với Cố Thiến Thiến để liên lạc với người của Hoàn Ảnh.
Nhưng điện thoại bên kia chỉ truyền đến âm thanh lạnh lẽo: "Số điện thoại quý khách đang liên lạc hiện không tồn tại."
Trương Ngọc Mai lại gọi điện cho ngân hàng, muốn chuyển lại số tiền này.
Ừm~
Tài khoản tài chính chuyển tiền của bà ta cũng đã bị khóa.
Tám trăm triệu này, xem ra bà ta chẳng còn đường lui rồi.
*
Hứa Cao, 47 tuổi, người Pháp gốc Hoa, xuất thân từ gia đình nhà nghèo, không có bối cảnh. Ông ấy sở hữu các tập đoàn y tế, tập đoàn công nghệ sinh học và tập đoàn tài chính, trong đó có bảy công ty trên thị trường.
Đây chính là toàn bộ tư liệu về Hứa Cao - tổng giám đốc công ty điện ảnh và truyền hình Hoàn Ảnh.
Cố Kiều Niệm thậm chí còn nhờ cậy Từ Lâm, nhưng Từ Lâm dùng thủ đoạn đặc thù cũng không thể moi được nhiều tin tức từ Hứa Cao này.
Ảnh chụp có hai bức, có thể thấy đó là một người nghiêm túc và tỉ mỉ, hơn nữa cũng không có thông tin nổi bật về tiêu chuẩn của mấy đại gia này. Vả lại nhìn thế nào cũng không phải là một người có thể bỏ ra tám trăm triệu làm lồng vàng cho cô.
"Ngày mai chị mặc cái này nhé?"
Đang đắn đo suy nghĩ thì Chu Chu mang theo một bộ quần áo công sở màu đen thô cứng chạy tới.
"Lại trang điểm thành kiểu người không dễ chọc vào kia à!"
Cố Kiều Niệm đưa tay chống cằm, chán nản nhìn Chu Chu đi đi lại lại cả ngày.
"Mấy đại gia đều thích kiểu con gái yểu điệu, trước đây chị đẹp kiểu ngây thơ, thuần khiết. Vì vậy lần này đi gặp ông ấy, chị phải nổi loạn một chút, nói không chừng ông ấy sẽ không thích chị đâu!"
"Được, nghe lời em hết." Cố Kiều Niệm đồng ý.
Chu Chu gật gật đầu, cầm theo bộ quần áo lại đi đi lại lại.
Cố Kiều Niệm đang chuẩn bị đọc kịch bản tiếp theo, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên
Cô liếc nhìn, là một dãy số lạ nên cũng không bắt máy. Sau khi cúp điện thoại, lập tức có tin nhắn gửi tới.
Cô nhìn qua, tầm mắt đang định dời đi chợt dừng lại, ngây ngẩn cả người.
Sau đó, Cố Kiều Niệm ngồi thẳng, cầm điện thoại lên, mở tin nhắn này ra.
"Chào cô Cố, tôi là quản gia của bà nội Cung Dịch, bà chủ nhà tôi muốn hẹn cô sáng sớm ngày mai cùng nhau uống trà sáng."
Cố Kiều Niệm cho rằng mình hoa mắt rồi.
Bà nội của Cung Dịch tìm cô làm gì?
Cố Kiều Niệm mặt không đổi sắc khi đối diện với tám trăm triệu tiền phạt vi phạm hợp đồng, nhưng với chuyện này cô lại luống cuống hết lên, giống như mình đang làm chuyện gì trái lương tâm thì đột nhiên bị phát hiện vậy.
Cô cẩn thận ngẫm lại, bỏ qua thân phận con nhà giàu của Cung Dịch thì cậu ta mới 19 tuổi... Vậy mà cô lại ăn cậu ta sạch sẽ, còn rầm rộ lên hot search nhiều lần. Lúc này CP cũng tiếp tục nóng lên, cha mẹ người ta không tìm đến cô tính sổ mới lạ.
Không đợi cô lấy lại tinh thần, quản gia lại gửi một tin nhắn nữa.
"Tám giờ sáng mai, phòng Phù Dung ở tầng ba của Huy Đức Hiên, mong cô hãy đến đúng giờ."
Cố Kiều Niệm tỉnh táo lại suy nghĩ một chút.
Đầu tiên cô sẽ gặp tổng giám đốc Hoàn Ảnh vào ngày mai. Tiếp theo cô sẽ cùng Cung Dịch để nói rõ ràng, cho ra nhẽ.
Đúng, cô có lý do đàng hoàng mà, vì thế không gặp!
Cố Kiều Niệm đang chuẩn bị trả lời thì quản gia lại gửi tin nhắn nữa.
"Gần đây vì cô mà cậu chủ ầm ĩ với gia đình một trận khiến không khí không được vui lắm, mấy ngày trước cậu chủ còn ra tay đánh cả cha mình. Cho nên, cô Cố, chuyện gặp mặt xin cô giữ bí mật.”
Cố Kiều Niệm xem xong, mày hơi nhíu lại.
Người nhà này đã làm gì với Cung Dịch mà ép cậu ta phải ra tay như vậy?
Sắc mặt Cố Kiều Niệm trở nên âm trầm, lúc sau cô trả lời: "Tôi sẽ đến đúng giờ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.