Chương trước
Chương sau
Khi Cung Dịch và Chu Chu đến, đúng lúc nhìn thấy Cố Kiều Niệm tát Hứa Hi Nghiên.
Sắc mặt Cung Dịch tràn đầy vẻ vui sướng, còn Chu Chu thì sững sờ.
Hiện nay Hứa Hi Nghiên chính là thần tượng nổi tiếng nhất trên mạng!
Điên rồi, điên thật rồi! Cố Kiều Niệm nhất định đã điên rồi!
Chu Chu trừng mắt nhìn Cung Dịch nói: "Sắc đẹp đúng là tai họa!"
Cung Dịch không để ý đến Chu Chu, anh đi thẳng về phía Cố Kiều Niệm.
Cô tát mạnh tay như thế, tay chắc chắn rất đau.
Chu Chu nhìn thấy thế, ngay lập tức lướt qua anh, chạy đến bên cạnh Cố Kiều Niệm trước và hỏi: "Kiều Kiều, chị đang làm gì thế?"
Hứa Hi Nghiên choáng váng trước cái tát của Cố Kiều Niệm.
"Cố Kiều Niệm, chị bị điên à? Tôi động đến Cung Dịch lúc nào chứ? Chuyện trên mạng không phải do tôi làm!" Sau khi hoàn hồn trở lại, Hứa Hi Nghiên vừa tức giận vừa ủy khuất nói.
Vưu Vi đang đứng ở một bên, lúc này tim anh ta đã nhảy lên cổ họng rồi.
Anh ta cũng không ngờ rằng Cố Kiều Niệm sẽ trực tiếp đánh Hứa Hi Nghiên chỉ vì chuyện của Cung Dịch. Hơn nữa… Tự mình đánh người.
Sao Cố Kiều Niệm muốn mình ở lại? Chẳng lẽ cô đã phát hiện ra chuyện gì?
"Những tài khoản kinh doanh này là của cô đúng không?" Cố Kiều Niệm trực tiếp đặt điện thoại trước mặt Hứa Hi Nghiên.
Vưu Vi gần như không có tiền.
Hơn nữa, lần này Cố Kiều Niệm giấu tên để làm, vì vậy họ đều tìm kiếm một số tài khoản kinh doanh nhỏ. Theo lý mà nói, bây giờ sẽ không xuất hiện động tĩnh lớn như vậy.
Nhưng mà… Người quản lý của Hứa Hi Nghiên là Thư Hạo bởi vì chuyện lúc trước nên cô ta đối với Cố Kiều Niệm luôn ôm hận trong lòng.
Cô ta chuyên thuê một vài người nhìn chằm chằm những chuyện liên quan đến Cố Kiều Niệm ở trên mạng, vì vậy bài viết trong khu vực giấu tên vừa mới đăng lên, mấy người đó vội vàng thông báo cho Thư Hạo.
Thư Hạo vô cùng vui mừng, ngay lập tức sắp xếp những tài khoản kinh doanh trong tay của mình, điều này càng làm tăng tốc độ lên men của sự việc.
Lúc này, tài khoản kinh doanh đứng đầu hấp dẫn của hot search là của Thư Hạo.
"Thực sự không phải tôi bảo bọn họ phát tán tin tức!"
Hứa Hi Nghiên đương nhiên nhận ra tài khoản kinh doanh của mình.
Cô ta hoảng loạn vội vàng giải thích với Cố Kiều Niệm.
"Tôi sẽ gọi điện thoại hỏi thử xem, chị đừng lo lắng!" Sau khi nói xong, Hứa Hi Nghiên định gọi điện thoại cho người quản lý của cô ta.
Cố Kiều Niệm cướp đoạt điện thoại di động của Hứa Hi Nghiên và đập thẳng vào tường trong nháy mắt.
Hứa Hi Nghiên kêu lên: "Ôi trời!"
Vưu Vi cũng rùng mình sợ hãi, còn Chu Chu đã từ bỏ sự chống cự.
Chậc chậc! Ồn ào đến mức này rồi thì cứ đập đi, đập hết đi!
Cố Kiều Niệm muốn gây chuyện, cô ấy cũng không thể ngăn cản được, dứt khoát cứ để cho Cố Kiều Niệm tiếp tục làm ầm ĩ!
"Cố Kiều Niệm!" Hứa Hi Nghiên hét lên một tiếng.
"Tôi không cần lời giải thích của cô. Dù là công ty cô hay cô làm chuyện này, tôi cũng chỉ tính lên đầu cô!" Cố Kiều Niệm lạnh lùng nói: "Rốt cuộc thì chuyện này bắt nguồn từ cô không phải sao?"
"Cố Kiều Niệm, chị ức hiếp người quá đáng!" Hứa Hi Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vậy thì sao chứ?" Cố Kiều Niệm độc đoán nói.
"Kiều Kiều..." Chu Chu vẫn kéo Cố Kiều Niệm lại, nếu cảnh này bị người khác nhìn thấy, không hiểu nguyên do thì lại cảm thấy Cố Kiều Niệm cố tình ức hiếp Hứa Hi Nghiên, lộ ra ngoài sẽ lại là một trận gió tanh mưa máu.
"Chị cũng chỉ biết chọn quả hồng mềm như tôi mà bóp! Nếu chị giỏi thế thì đi tìm người phát tán tin tức đi!" Hứa Hi Nghiên vừa khóc lóc vừa la hét.
Cố Kiều Niệm cười lạnh, sau đó ánh mắt cô nhìn về phía Vưu Vi.
Trong nháy mắt khi Vưu Vi đụng vào ánh mắt của Cố Kiều Niệm, máu anh ta dường như đông lại ngay lập tức.
"Vưu Vi à, anh thấy thú vị không?" Cố Kiều Niệm gằn từng chữ từng câu.
"P… PD, cái gì thú vị thế?" Khóe miệng Vưu Vi co rút.
"Phát tán tin tức có thú vị không?" Giọng nói của Cố Kiều Niệm càng lạnh lùng hơn.
"Không phải tôi." Vưu Vi lắc đầu ngay lập tức.
"Không phải anh à?" Cố Kiều Niệm nhướng mày cười lạnh nói: "Có cần tôi tìm chứng cứ rồi trực tiếp đăng lên Weibo không?"
Vưu Vi cứng đờ cả người.
Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Cố Kiều Niệm, ngay cả khi anh ta không chắc chắn việc Cố Kiều Niệm thực sự có bằng chứng hay không, nhưng mà tinh thần của anh ta đã sụp đổ ngay lập tức.
Bây giờ Cố Kiều Niệm có độ nổi tiếng quốc dân, nếu cô thực sự có chứng cứ và đăng nó lên Weibo… Vưu Vi thậm chí không dám nghĩ đến kết cục của mình.
"Thì ra là cậu?"
Vưu Vi còn chưa kịp phản ứng lại, bên này Hứa Hi Nghiên đã bắt đầu hỏi.
Cô ta vô cùng tức giận giơ tay lên tát Vưu Vi một cái hỏi: "Tôi mắc nợ cậu sao? Sao cậu lại muốn hại tôi?"
"Ai hại cô chứ? Chính người quản lý của cô tự gây ra rắc rối liên quan gì tới tôi?" Vưu Vi hét lên, sau đó trực tiếp quỳ xuống trước mặt Cố Kiều Niệm nói: "PD, tôi chỉ nhất thời mơ hồ, lúc đó tôi cũng chỉ muốn trút giận một chút ở khu vực giấu tên. Tôi không ngờ người quản lý của Hứa Hi Nghiên sẽ mang chuyện này phát tán ra. Xin hãy tha thứ cho tôi, sau này tôi chắc chắn sẽ thành thật cũng không dám làm chuyện này nữa."
"Chỉ xin lỗi một mình tôi sao?" Cố Kiều Niệm chỉ về phía Cung Dịch nói: "Còn cậu ta thì sao?"
Vưu Vi quỳ trên mặt đất, máu dường như đã đông lại. Muốn anh ta quỳ gối xin lỗi Cung Dịch?
Tại sao! Tại sao chứ!
Anh ta bị ai hại thành ra thế này chứ?
Tại sao!
Nhưng so với sự nhục nhã khi quỳ gối xin lỗi Cung Dịch, anh ta càng sợ Cố Kiều Niệm sẽ vạch trần anh ta.
Một lúc sau, người anh ta cứng đờ quay về phía Cung Dịch nói: "Xin lỗi, tôi sai rồi."
Cung Dịch không nói lời nào, cũng không thèm liếc mắt nhìn anh ta.
"Bây giờ chị đã làm rõ rồi chứ, chuyện này không liên quan gì đến tôi." Hứa Hi Nghiên vốn không muốn giúp đỡ Vưu Vi, cô ta chỉ muốn thoát thân mình, vì vậy cô ta vội vàng nói: "Lúc trước chị đã hứa với tôi, chỉ cần tôi không làm chuyện xấu thì chị sẽ không làm gì tôi!"
"Đúng vậy, tôi đã từng hứa như thế." Cố Kiều Niệm cử động cổ rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi, Hứa Hi Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó, Cố Kiều Niệm nhìn về phía cô ta lạnh lùng nói: "Nhưng mà cô là một người xấu xa."
Hứa Hi Nghiên kinh ngạc nhìn Cố Kiều Niệm, hình như cô ta đã nhận ra điều gì đó, thế giới bắt đầu run rẩy và sụp đổ.
Sẽ không đâu.
Chuyện cô ta đã làm vô cùng hoàn hảo, sao Cố Kiều Niệm có thể tìm đến chỗ cô ta chứ?
"Tôi không có!" Hứa Hi Nghiên lớn tiếng nói.
Cố Kiều Niệm cụp mi xuống nói: "Những bức ảnh đã qua chỉnh sửa mà cô lấy điện thoại di động của Vưu Vi gửi cho tôi, tôi đã kiểm tra rồi. Cửa sổ, đồ đạc của căn phòng trong bức ảnh đều giống với căn phòng của cô ở trên đảo. Những bức ảnh đó là Vưu Vi và cô đúng chứ?"
Vưu Vi ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn về phía Hứa Hi Nghiên đang đờ người ra.
"Ảnh chỉnh sửa gì chứ? Cô lấy điện thoại di động của tôi gửi cho chị ấy cái gì thế?"
Giọng nói của Cố Kiều Niệm lạnh lùng kéo dài ra hỏi: "Chắc là bức ảnh anh gửi và dùng để uy hiếp cô ta phải bao dưỡng anh?"
"Sao chị lại biết chuyện này?" Hứa Hi Nghiên càng thêm kinh ngạc hỏi: "Là chị đã dạy cậu ta có phải không? Là chị hại tôi có phải không?"
"Cô nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ biết anh ta xấu xa đến mức nào mà thôi." Cố Kiều Niệm cười khinh thường hỏi: "Còn cô, sao lại chỉnh sửa ảnh của cô và Vưu Vi thành ảnh của tôi và anh ta thế? Còn nữa, sao cô lại dùng email của Vưu Vi gửi ảnh cho tôi?"
Khi hai câu hỏi này nối tiếp nhau, bất kỳ kẻ ngốc nào cũng có thể đoán được câu trả lời.
Vưu Vi đứng lên từ trên mặt đất, tức giận nhìn Hứa Hi Nghiên hỏi: "Cô muốn để Cố Kiều Niệm cho rằng chuyện này chính là tôi làm, sau đó khiến cho chị ấy đối phó tôi sao?"
Sắc mặt Hứa Hi Nghiên tái nhợt, đầu đầy mồ hôi lạnh.
"Hứa Hi Nghiên, cô không đọc nhiều sách, nhưng cách mượn dao giết người này thực sự rất tốt!"
Sau khi Vưu Vi nói xong, anh ta tát Hứa Hi Nghiên một cái, xem như trả lại cái tát vừa rồi cho cô ta.
"Cô muốn tôi chết phải không? Tôi sẽ khiến cho cô chết trước! Cô thích đăng ảnh đúng không? Bây giờ tôi sẽ đăng tất cả ảnh lên!" Vưu Vi kích động nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.