Thật ra thì Cung Dịch không sao.
Anh muốn nói chuyện cùng Cố Kiều Niệm.
Mấy ngày sau, có lẽ anh cũng không được gặp Cố Kiều Niệm.
Anh cấp thiết muốn nói chuyện cùng ai đó.
Đây là cảm xúc chưa bao giờ có trước đây của Cung Dịch.
"Sao rồi?" Cố Kiều Niệm hỏi.
"Tôi có cảm giác dường như PD có gì muốn nói với tôi." Cung Dịch chậm rãi nói.
Cố Kiều Niệm sắp bị hù chết.
Vào lúc này, trong các nhân viên ở phim trường, ai nấy cũng đều bận việc của mình mình.
Giọng nói của Cung Dịch cũng không lớn.
Chỉ có cô nghe thấy.
"Vừa đi vừa nói." Cố Kiều Niệm duy trì vẻ bình tĩnh.
Đáy mắt Cung Dịch có nụ cười chúm chím, anh nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó anh đi theo Cố Kiều Niệm đi ra ngoài.
Hoàn toàn bị không nhìn Hứa Hi Nghiên đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn Cung Dịch đi theo Cố Kiều Niệm.
Cho nên...
Vừa rồi là anh không hiểu lời trêu đùa của cô ta?
Hay vẫn nghe hiểu.
Nhưng trực tiếp dùng sự coi thường để từ chối?
Cô ta muốn đuổi theo hỏi rõ ràng.
Nhưng...
Cô ta sợ Cố Kiều Niệm.
Hứa Hi Nghiên cắn răng.
Trong đầu Hứa Hi Nghiên nghĩ, được rồi, dù sao để chuẩn bị cho cuộc chiến đấu tiếp theo, cô ta phải tới đây hai lần, có nhiều thời gian tìm Cung Dịch.
Cô ta cũng không tin.
Anh nghe không hiểu là tốt nhất!
Nếu anh dám không biết điều mà từ chối mình.
Anh có quả ngon để ăn đấy.
*
"Tại sao lại chọn đội rap, anh cũng không giỏi." Cố Kiều Niệm và Cung Dịch đi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-bao-thu-cua-anh-hau-trung-sinh/918360/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.