Tư Bắc cảnh giác. Anh ấy biết làm gì có chuyện thằng nhóc Cung Dịch này có thể không để bụng đến việc lần trước. Lúc ấy cậu ta rõ ràng rất tức giận. Tư Bắc liếc nhìn xung quanh. Đột nhiên có cảm giác dê vào miệng cọp. "Có phải cậu muốn trả thù tôi không?" Cung Dịch phá lệ cười, sau đó vỗ bả vai Tư Bắc: "Màn biểu diễn kết thúc, gặp nhau ở hậu trường." Cũng không đợi Tư Bắc định thần lại, Cung Dịch liền bỏ đi. Tư Bắc đang tính muốn đuổi theo, Nghiêm Trình Thành bỗng nhiên từ đâu đến kéo anh ấy lại. "Cậu làm gì thế? Đã nói rồi, đừng làm ảnh hưởng đến phong độ của cậu ta!" Nghiêm Trình Thành nghiêm túc nói. "Không phải, thằng nhóc này có gì đó sai sai..." Tư Bắc vội vàng nói. Mặt Nghiêm Trình Thành giật giật. "Tư Bắc, cậu trở nên dính người như vậy từ lúc nào thế?" Tư Bắc: "..." "Ra hội trường chờ đi, tôi với Cung Dịch đều đang bận!" Nghiêm Trình Thành lắc đầu, rồi vội vàng rời đi. Tư Bắc: "..." Ngày trước đều là anh ấy sợ Nghiêm Trình Thành làm phiền. Hôm nay thế sự đảo điên, đến lượt anh bị ghét bỏ? Ừm... Cho nên! Cung Dịch, cậu ta rốt cuộc muốn làm gì? Tư Bắc thiếu gia như muốn phát điên! * Cố Kiều Niệm đi đến phòng luyện tập tiếp theo, chính là phòng luyện tập của nhóm Vưu Vi. Phản ứng của các thiếu niên khi nhìn thấy cô đều không khác biệt lắm. Vưu Vi đứng ở phía trước nhất, một gương mặt ngây thơ nhìn cô... Đến cùng là người có thể mê hoặc được Cố Kiều Niệm ở kiếp trước. Vưu Vi đã chuẩn bị xong, tuy rằng không đẹp bằng Tư Bắc và Cung Dịch, nhưng cũng rất ưa nhìn.1 Trong lòng Cố Kiều Niệm nghĩ như vậy. Nội tâm chỉ thấy Vưu Vi ưa nhìn, không có bất kì gợn sóng nào. "PD, tôi rất hồi hộp." Vưu Vi làm bộ làm tịch, vỗ về trái tim và hít thật sâu. Dáng vẻ hãy mau đến an ủi tôi, ôm tôi và động viên tôi. Cố Kiều Niệm rất muốn ra ngoài, kéo Cung Dịch đến, cho anh xem, dáng vẻ của con nít sắp khóc là như thế nào. "Mấy chương trình chào năm mới của các đài truyền hình lớn nhóm mọi người từng tham gia rồi, đêm nay chỉ hơn năm trăm người mà thôi, bình tĩnh một chút." Cố Kiều Niệm nở một nụ cười chuyên nghiệp. Sắc mặt Vưu Vi cứng lại. Ý tứ lời này của Cố Kiều Niệm đã rất rõ ràng. Phiên dịch đơn giản một chút chính là. Đừng giả vờ nữa! Khi Cố Kiều Niệm và Vưu Vi nói chuyện, Cung Dịch cũng vừa vặn từ bên ngoài tạt qua. Vưu Vi cũng tinh mắt. Ngay khi thấy Cung Dịch, bèn xúc phạm sức hút bình thường của trái đất, đột nhiên ra vẻ đứng không vững, ngã vào trong lòng Cố Kiều Niệm. Cố Kiều Niệm từ sâu trong lòng đã chán ghét Vưu Vi bẩn. Gần như theo bản năng tránh được. Vưu Vi ngã xuống chính xác rơi vào trên người chú vệ sĩ đứng sau Cố Kiều Niệm. "Không sao chứ?" Cố Kiều Niệm ra vẻ quan tâm. Vốn dĩ Vưu Vi tính ngã vào trong ngực Cố Kiều Niệm, cổ tay đang bị thương của anh ta còn chưa khỏi, lúc ngã đều đã chuẩn bị cả góc độ, sẽ không ngã đè làm tay bị thương. Ai biết được Cố Kiều Niệm né người với vận tốc ánh sáng. Anh ta chui vào trong ngực vệ sĩ. Vừa đúng đè trúng cổ tay phải. "Đau... Đau quá..." Vưu Vi chảy mồ hôi lạnh. "Vưu Vi, có cần tôi đưa cậu đi phòng y tế không?" Lúc này, bên ngoài cửa truyền đến thanh âm ôn hòa. Cố Kiều Niệm nhìn ra. Người đứng ở cửa không phải chính là Cung Dịch vừa nãy còn đứng cùng Tư Bắc đó sao? Cho nên... Tư Bắc cố ý đến chỗ này, chỉ vì gặp Cung Dịch trước trận đấu? Trong lòng Cố Kiều Niệm cười lạnh một tiếng. Ngọt ngào! Thật ngọt ngào! Việc Vưu Vi ở trại huấn luyện bị Cung Dịch đánh, Cố Kiều Niệm không biết. Nghiêm Trình Thành giấu tin tức rất kín. Cô cũng không biết. Vưu Vi lúc này đột nhiên bị Cung Dịch "quan tâm" đến, cực kỳ sợ hãi. Lần trước Cung Dịch đã cảnh cáo anh ta. Không cho phép anh ta có ý đồ với Cố Kiều Niệm. "Vẫn ổn, không cần làm phiền." Vưu Vi giật giật khóe miệng, cố nén đau đớn ở cổ tay, chầm chậm lui ra phía sau một bước, gia tăng khoảng cách giữa mình và Cố Kiều Niệm. "Vậy thì tốt." Cung Dịch thản nhiên đáp lại, lập tức quay về phòng luyện tập của nhóm mình. Vưu Vi hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cung Dịch ỷ vào có Cố Kiều Niệm làm chỗ dựa cho cậu ta. Hoàn toàn không thèm để chính mình vào mắt. Câu nói vừa nãy rõ ràng là đang uy hiếp anh ta! Được! Cậu có chỗ dựa ngoài sáng thì chúng tôi từ bóng đêm đến. Tôi không tin không giải quyết được cậu! Cố Kiều Niệm liếc hắn một cái, sau đó cười nói: "Tôi đi xem phòng luyện tập khác, không làm phiền mọi người luyện tập nữa.” Rời khỏi phòng luyện tập của Vưu Vi. Hách Tiểu Điềm bắt đầu phát tác. "Kiều Kiều, chị nhìn thấy thằng nhóc của em ấm áp và tốt bụng biết bao, đối thủ bị thương mà cũng quan tâm!" Cố Kiều Niệm không nói chuyện. Mãi tới khi đến phòng luyện tập tiếp theo. Cố Kiều Niệm dừng lại, sau đó thì thầm vài câu với Hách Tiểu Điềm. Hách Tiểu Điềm sửng sốt một chút. Cố Kiều Niệm rủ mắt, thản nhiên nói: "Đi đi." "Vâng!" Hách Tiểu Điềm sau đó liền lặng lẽ rời khỏi đội ngũ của Cố Kiều Niệm. * Cố Kiều Niệm đi hết mười phòng luyện tập. Buổi diễn cũng chuẩn bị bắt đầu. Các thực tập sinh theo thứ tự đi vào khu vực chờ, đợi để lên sân khấu. Cố Kiều Niệm cũng đi vào hậu trường. Bắt đầu cùng đạo diễn hiện trường, biên đạo đối chiếu quy trình tiếp theo. Bầu không khí trong hội trường dần dần trở nên căng thẳng. Hậu trường tối tăm, nhiều đại diện của các công ty giải trí lớn đã tề tựu đông đủ. Lý Hoa cũng ở trong đó. Hôm nay cô ta đến vì hai chuyện, một chuyện liên quan đến Cố Kiều Niệm. Xem ra bây giờ không dễ thực hiện. Một chuyện khác là đến bên này để xem có nghệ sĩ nào có thể đưa về công ty hay không. Nhưng bây giờ cô không còn tâm tư tìm người. Lý Hoa nhìn Cố Kiều Niệm mang một diện mạo mới, rực rỡ và tỏa sáng. Nghĩ tới những lời cô ta nói trong thang máy vừa rồi. Khó chịu như có trăm ngàn móng vuốt cào xé. Không được... Phải xử lý gấp tai hoạ ngầm này mới phải... Lý Hoa nghĩ một lúc, tầm mắt chầm chậm rơi xuống trên người Chu Chu đang bận rộn. Đúng vậy! Làm sao lại quên cô ta. Con bé ngu ngốc này bây giờ là người thân cận của Cố Kiều Niệm. Giải quyết cô ta, không phải là giải quyết Cố Kiều Niệm ư? Cũng không biết Lý Hoa nghĩ tới thủ đoạn gì, chậm rãi nở một nụ cười độc ác. Ngay sau đó, buổi ghi hình chính thức bắt đầu. Sau khi các cố vấn chào hỏi khán giả, họ lần lượt ngồi vào chỗ ngồi của mình. Hứa Hi Nghiên quả nhiên giống như những gì nhà tạo mẫu nói. Chính là một vật phát sáng di động. Phần vai và xương quai xanh lộ ra đều được làm nổi bật. Đạo diễn lập tức căn chỉnh máy quay đến lúc không có góc chết để quay Hứa Hi Nghiên. Hứa Hi Nghiên rất hài lòng với tạo hình của cô ta hôm nay. Các kiểu tươi cười ngọt ngào. Khiến cho người hâm mộ phía dưới la hét không ngừng. Chỉ là, sự rầm rộ này đã đột ngột dừng lại sau khi Cố Kiều Niệm xuất hiện trên sân khấu. Trong tiếng nhạc. Cố Kiều Niệm bước ra từ cửa lớn đang chầm chậm mở ra. Người hâm mộ nhìn thấy cô điềm tĩnh, hào phóng, tự tin và xinh đẹp. Tiếng thét gần như lật tung cả nóc nhà! Hứa Hi Nghiên nắm chặt tay. Cô cho rằng mình hôm nay có thể thắng Cố Kiều Niệm, lấy nhan sắc áp đảo cô ta... Rõ ràng Cố Kiều Niệm trang điểm chẳng ra sao. Tại sao lại có cảm giác mọi thứ ở đây đều do cô ta chi phối, mọi ánh mắt của mọi người đều phải tập trung vào cô ta? "Cảm ơn các bạn đã đến với buổi biểu diễn đầu tiên của “Thần tượng quốc dân”. Tôi là Cố Kiều Niệm, nhà sản xuất của “Thần tượng quốc dân”." Cố Kiều Niệm tỏa sáng đi đến vị trí trung tâm, thong dong hào phóng mở lời, tự giới thiệu xong, còn cúi chào khán giả một cách duyên dáng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]