Chương trước
Chương sau
Có lẽ là ở kiếp trước.
Cố Kiều Niệm là người ngoan ngoãn.
Dù tất cả những gì đã xảy ra cách đây một tháng trước.
Ở trong lòng Cố Thiến Thiến, mặc dù bởi vì Cố Kiều Niệm oán hận mà lựa chọn trả thù cả nhà cô ta.
Nhưng bản tính của con người rất khó sửa đổi.
Tình cảm hai mươi năm trong quá khứ vẫn ở đó, hơn nữa từ nhỏ Cố Kiều Niệm đã mềm lòng.
Cố Thiến Thiến cho là.
Chỉ cần cô ta khóc lóc.
Chỉ cần cô ta nhận sai.
Cố Kiều Niệm nhất định sẽ tha thứ cho cô ta.
Một câu quá muộn rồi.
Giống như là một lưỡi dao sắc bén chặt đứt ảo tưởng tốt đẹp của cô ta.
"Sao lại quá trễ? Vẫn kịp mà, mọi thứ vẫn kịp, sau này em sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với chị. Chị, chị mau cứu em với!"
Cố Thiến Thiến sụp đổ.
Cô ta không muốn trở lại bên cạnh tổng giám đốc Kim.
Không muốn sống cuộc sống bị người ta coi là đồ chơi đó.
Cố Kiều Niệm là cái phao cứu mạng cuối cùng mà cô ta có thể túm lấy.
Cố Kiều Niệm tránh thoát tay Cố Thiến Thiến đang định tóm lấy mắt cá chân của cô. Sau đó cô đứng dậy, lạnh nhạt tránh khỏi cô ta.
"Tôi nói một lần cuối cùng, tôi không quen biết Tư Bắc, ân oán của anh ta và Kim Thịnh không liên quan đến tôi. Tôi không cứu được cô."
"Làm sao chị có thể không quen biết! Đừng có nói láo nữa!" Cố Thiến Thiến phát điên, bắt đầu gào rú.
Cố Kiều Niệm nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng: "Điều phải nói tôi cũng nói rồi, bây giờ cô có thể đi."
Cố Thiến Thiến cứng đờ, sau đó cô ta đứng lên.
Cô ta lau nước mắt trên mặt, nhìn Cố Kiều Niệm với ánh mắt oán độc: "Chị nhất định phải đuổi tận giết tuyệt đúng không?"
Cố Kiều Niệm chậm rãi đi tới bên cạnh Cố Thiến Thiến.
"Thế này mà gọi là đuổi tận giết tuyệt?" Cô nhìn Cố Thiến Thiến, hỏi từng chữ từng câu.
Cố Thiến Thiến nhìn khoảng cách gần trong gang tấc này, nhìn gương mặt đẹp khiến cho người ta căm ghét, mà cả người cũng đang phát run.
"Là ai dày xéo sự lương thiện của tôi?" Mặt Cố Kiều Niệm không cảm xúc, ngón tay cô đâm vào vai Cố Thiến Thiến.
Cố Thiến Thiến bị đẩy lui về sau một bước.
"Là ai lợi dụng tình thân của tôi?" Cố Kiều Niệm lại đẩy một cái.
"Là ai không ngừng không nghỉ ngược đãi làm nhục tôi?" Cố Kiều Niệm lại đẩy nữa.
Cố Thiến Thiến bị đẩy lui về phía sau từng bước.
Cô ta liên tục thối lui tới cửa.
"Tôi đuổi tận giết tuyệt?" Cố Kiều Niệm hừ một cách lạnh lùng: “Tôi chỉ ăn miếng trả miếng mà thôi, cô bảo thế này là đuổi tận giết tuyệt? Cô cũng không cảm thấy ngại à?"
Sắc mặt Cố Thiến Thiến trắng bệch.
Vết thương trên mặt cô ta càng rõ ràng.
"Rõ ràng chị không bị thương chút nào! Tôi thì cơ hồ là cửa nát nhà tan!" Cố Thiến Thiến khóc lóc nói: “Cho dù chị có oán có hận, cũng nên hết rồi chứ?"
"Tôi không bị thương chút nào là bởi vì tôi có bản lĩnh, mắc mớ gì tới cô?" Cố Kiều Niệm khinh miệt nhíu mày.
Cố Thiến Thiến hận không thể bóp chết Cố Kiều Niệm ngay bây giờ.
Nhưng cô ta không thể.
Cố Thiến Thiến không muốn lấy mạng đổi mạng cùng Cố Kiều Niệm.
Ít nhất bây giờ còn chưa phải lúc.
"Được! Chuyện không liên quan đến tôi! Vậy rốt cuộc chị muốn tôi làm gì thì mới có thể làm cho Tư Bắc dừng tay?" Cố Thiến Thiến hỏi từng chữ từng câu.
Cố Kiều Niệm đã hơi phiền.
Tư Bắc! Tư Bắc! Tư Bắc!
Cô đã nói bao nhiêu lần cô không quen rồi?
Cố Kiều Niệm lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi cho Chu Chu.
Chu Chu lập tức bắt máy: "Em ở cửa, cần đi vào ạ?"
"Nơi này có người thừa thãi không chịu đi, gọi bảo vệ tới đây." Cố Kiều Niệm không nhịn được nói.
Cố Thiến Thiến có thể nói Tư Bắc ít hơn hai lần.
Cô cũng không điên tiết đến vậy.
"Cố Kiều Niệm!" Cố Thiến Thiến hoảng loạn không thôi, cô ta giương cao giọng kêu một tiếng.
"Bị ném ra hay tự biến đi, tự cô chọn." Cố Kiều Niệm lãnh đạm trả lời.
Cố Thiến Thiến không nghĩ tới Cố Kiều Niệm đã lạnh lùng, vô tình đến mức kinh hãi như thế.
Trong lòng cô ta rơi xuống đáy cốc trong nháy mắt.
Một chút hy vọng cuối cùng cũng không còn.
Lúc này, Chu Chu mở cửa: "Đã gọi bảo vệ, họ sẽ lập tức tới ngay."
Từ trước Cố Thiến Thiến hết sức không khách khí đối với Chu Chu.
Động một chút là cô ta hô to gọi lớn.
Hôm nay cô ta bị đuổi ra khỏi cửa ngay trước mặt Chu Chu.
Tự ái của cô ta như bị dày xéo vô số lần, lặp đi lặp lại.
"Cố Kiều Niệm, lên voi xuống chó, tôi nhất định sẽ làm cho cô trả giá thật lớn!" Cố Thiến Thiến oán độc nhìn Cố Kiều Niệm. Nếu cầu xin tha thứ vô dụng, thì cô ta dứt khoát hoàn toàn vạch mặt đi.
Như vậy còn có thể để lại một chút tôn nghiêm.
Cố Kiều Niệm khinh miệt nhìn cô ta: "Được đấy, tôi chờ. Cô có thể lăn đi."
Cố Thiến Thiến cắn răng nghiến lợi, sau đó cô ta xoay người chật vật rời đi.
"Cô ta tới làm gì vậy?"
Chu Chu vội vàng đóng kín cửa, chạy đến bên cạnh Cố Kiều Niệm, vừa kiểm tra cô có bị thương không, vừa vội vàng hỏi.
Cố Kiều Niệm trầm mặc, không lên tiếng trong chốc lát.
Vừa rồi, Cố Thiến Thiến nói.
Tư Bắc đã cứu Chu Chu?
"Kiều Kiều?" Chu Chu vẫy tay ở trước mắt Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm phục hồi tinh thần lại: "Em biết Tư Bắc lúc trước đây không?"
"Không biết ạ." Chu Chu lắc đầu: “Em đi ra từ trong núi lớn thì làm sao có thể biết con nhà giàu đó?"
"Chị cũng không biết." Cố Kiều Niệm lẩm bẩm.
Phải nói mối liên hệ duy nhất giữa cô và Tư Bắc cũng chỉ có Cung Dịch...
"Tại sao đột nhiên lại nói đến anh ta? Chẳng lẽ Cố Thiến Thiến tới bởi vì anh ta?" Chu Chu nghi ngờ hỏi.
"Cố Thiến Thiến nói Tư Bắc luôn luôn tìm Kim Thịnh gây phiền toái. Bởi vì Tư Bắc từng cứu em từ trong tay Kim Thịnh, cho nên bọn họ nhận định Tư Bắc có quan hệ với chúng ta." Cố Kiều Niệm mím môi.
Khó trách lần trước khi gặp mặt cùng Kim Thịnh, Kim Thịnh cắn chết mình có kim chủ.
"Cứu em?" Mặt Chu Chu mờ mịt: “Sao em không biết có chuyện này?"
Cố Kiều Niệm nói đại khái lời của Cố Thiến Thiến cho Chu Chu.
"Chị vừa nói như thế, hình như em có hơi ấn tượng..." Chu Chu cau mày: “Lúc đó em cuống cuồng làm việc giúp chị, em sẽ không ở lại xem náo nhiệt."
Thời gian đó là thời gian Chu Chu lo lắng nhất.
Đừng nói là náo nhiệt.
Chu Chu đi trên đường cũng chỉ nhìn thẳng.
Bởi vì không yên tâm Cố Kiều Niệm ở nhà một mình.
Mỗi một lần ra cửa, Chu Chu sẽ hoàn thành công việc với tốc độ nhanh nhất, sau đó trở về.
Sự cố này vừa mới qua đi.
Cô ấy về nhà cũng quên nói với Cố Kiều Niệm.
"Kim Thịnh hiểu lầm à?" Chu Chu nói tiếp: “Em và Tư Bắc thật sự không biết nhau."
Cố Kiều Niệm suy nghĩ một lúc: "Em đi nghĩ biện pháp tìm camera trước và sau khi xảy ra sự việc."
Là chuyện ngoài ý muốn.
Hay là như Kim Thịnh nói thật, vì cứu Chu Chu mà Tư Bắc dùng Bentley để diễn người giả bị đụng, vậy xem camera sẽ biết thôi.
*
Cố Thiến Thiến là người Kim Thịnh đưa tới.
Kim Thịnh chờ ở trong xe mấy tiếng đồng hồ, lúc đang không nhịn được thì nhận được tin tức hàng bị hủy.
Sự kiên nhẫn của Kim Thịnh hoàn toàn không còn nữa.
"Ông chủ, Cố Kiều Niệm đã đi rồi." Lúc này, thuộc hạ coi chừng ở bên ngoài đi tới thấp giọng nói.
"Đi rồi?" Kim Thịnh cau mày: “Cố Thiến Thiến thì sao?"
"Vẫn chưa xuất hiện."
"Không phải bị Cố Kiều Niệm đưa đi rồi chứ?"
"Cố Kiều Niệm ở trên xe chỗ cửa lớn, trên xe không có người khác." Tên thuộc hạ nói.
Mặt Kim Thịnh tối sầm lại, nhanh chóng gọi điện thoại cho Cố Thiến Thiến.
Thế nhưng...
Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói không kết nối được truyền tới từ phía bên kia.
Kim Thịnh lại gọi hai cuộc, vẫn là giọng nói không kết nối được.
"Mẹ nó!" Kim Thịnh tức giận mắng một tiếng: “Con đĩ kia chạy rồi! Tìm con đó cho ông mày!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.